Thứ Hai, 26 tháng 12, 2011

Thương !

Tiếng rao thánh thót giọng nam bộ : Ai ăn xôi bắp hông ... Ai ăn xôi bắp hông ...


                                      

Trong một con đường nhỏ nội bộ nằm khuất yên ắng giữa lòng phố xá, từng ngày tiếng rao thân thuộc vẫn vang lên, mỗi sáng sớm và những đêm khuya. Bốn mùa như một, khi tiếng rao vang lên ở con đường nhỏ đang yên ắng ngủ thì đồng hồ cũng vừa reo đúng 5 giờ sáng.

 

Những công nhân ở xóm trọ hé cửa nhận lấy gói xôi, ăn vội để làm ca sớm. Học sinh, sinh viên cũng ăn xôi bắp như một món ngon không thể thiếu. Tiếng rao như một phần cuộc sống vốn lặng lẽ của cả xóm

 

Để có mặt sớm trong con hẻm, chị hàng xôi phải dậy thật sớm để chuẩn bị mọi thứ, đi một quãng đường bộ khá dài từ khu phố 1 đến khu phố 5. Có những người ở đây xem chị là người “trung chuyển” hương vị đồng quê lên phố.

 

Chị vẫn cần mẫn đi giữa cuộc đời nắng mưa để kiếm từng đồng còm cõi nuôi con. Những đứa con của chị ở dưới quê thi thoảng cũng tranh thủ thời gian lên  phụ mẹ bằng cách bán khoai lang, đậu phộng luộc, nhưng năn nỉ lắm chị mới cho theo. Chị bảo: “Không muốn đứa con nào khổ cả, chỉ một mình khổ là đủ lắm rồi, làm sao cho con cái tập trung vào học tập”. Thương cho một tấm lòng của người mẹ!

 

Mấy ngày nay không nghe thấy tiếng rao của chị, tự dưng cũng cảm thấy thiếu âm thanh cung bậc quen thuộc,  nhiều đêm tôi đợi chờ một tiếng rao như đợi chờ một khoảnh khắc bình yên, thân thiết. Để rồi một ngày tiếng rao ấy im bặt, không thấy bóng dáng gánh xôi từ xa của chị nữa .

 

Nghiệm lại mới biết tiếng rao của chị hàng xôi như món ăn tinh thần không thể thiếu. Hỏi ra mới biết chị bệnh nằm viện một tuần liền nên không bán.

 

Nhiều ngày sau, nghe mấy người hàng xóm bảo chị bị ung thư giai đoạn cuối đang nằm viện, lòng buồn như vừa mất đi một thứ gì rất gần gũi. Cả xóm buồn buồn nghĩ về người đàn bà thân thiện chân chất quê. Dường như còn đó một tiếng rao.

.. Ai ăn xôi bắp hông ... tiếng rao vang xa .. xa dần .. xa dần .. dần ..Vắng lặng trong màn đêm .


Đọc tiếp ...

Thứ Bảy, 17 tháng 12, 2011

Tôi là ...

Đọc và thấy hay post lên để mọi người cùng xem và suy ngẫm đâu đó hiện thực trong cuộc sống bên mình.


Sau vài ba lần chơi thả xúc xắc với nhóm bạn, đứa nhỏ bỗng giận dữ đứng dậy và tuyên bố “ Tớ chẳng chơi nữa, nghỉ!”. Nó gằn giọng, dứt khoát.  Những đứa khác đồng thanh ngạc nhiên, tròn mắt lạ lẫm trước sự kiện bất thường ấy. Là vì…vì… các cậu chơi ăn gian… Không phải bạn nó đã chơi xấu, không trung thực với nó, nhưng thực ra nó không muốn là kẻ thua bại trong cuộc chơi. Nó phải thắng. Nó phải được chúc tụng, được bầu làm thủ lãnh, được những ánh mắt khác thán phục, coi nó là thần tượng… Đơn giản, thằng bé đang muốn khẳng định chính mình.


Chẳng cứ gì chú nhóc nọ, mà nơi mỗi người chúng ta vẫn có những giai đoạn, những thời điểm sống với cái nhu cầu nằm bên trong chính mình: nhu cầu khẳng định bản thân. Trải dài trong nhịp đời luân chuyển, thỉnh thoảng, ta lại muốn tìm cho mình một chỗ đứng giữa đám đông, với một con người dưới nhiều góc độ khác nhau. Ngôn ngữ, hành vi sẽ chất chứa, mang đầy sự nhạy cảm, âm lượng và màu sắc của cái nhu cầu bình thường, nhỏ nhoi ấy.


Người ta bảo đó là nhu cầu bình thường của con người, nhưng nhiều khi, nó lại trở nên bất thường với những xung động lạ khi con người muốn nói với người khác về “cái tôi”của mình.


Nhiều lúc, ta thấy mình thật ngây ngô khi cố gắng đi tìm một vị thế cho mình giữa một đám đông, với một con người cụ thể. Tìm một chỗ đứng, tìm một ảnh hưởng… ta loay hoay vất vả để tìm những phương tiện có thể đạt mục đích. Chẳng muốn đứng phía sau mọi người, ta cố tình xô đẩy, dạt anh chị em để len lên hàng đầu, vào chỗ nhất để tìm một lời khen, sở hữu một ánh mắt, để xoá đi hình ảnh của người quanh ta bằng những hiệu ứng mà ta có thể “ xử lý ảnh” với kỹ thuật tinh vi và hiện đại.


       Cái mê cung đi tìm bản thân, tìm một ảnh hưởng, tìm sự khẳng định ấy khiến ta như rơi vào cõi mê cung quái qủy, ranh mãnh… để rồi không thể tìm được lối ra, thoát khỏi những ràng buộc ích kỷ, nhỏ nhoi nhất. Bằng những lý luận vốn có, bằng những kỹ năng gạn lọc, ta có thể bài bác người anh em với những lập luận, chứng minh mang nhiều sự chủ quan nhất. Ta khôn ngoan lật úp thế cờ của người anh em mà đôi tay dường như vẫn sạch trong, không vương bẩn sự xấu xa như thiên hạ vẫn thường làm.



 Têrêsa Ngọc Lễ

Đọc tiếp ...

Cho là Nhận!



Đôi khi bạn cảm thấy cuộc đời này thật bất công! Bạn đã cho đi quá nhiều mà không nhận lại được bao nhiêu..

Bạn tự nhủ rằng từ giờ sẽ sống ích kỷ hơn, cho đi ít hơn và nhận từ người khác nhiều hơn. Nhưng... thực tế khi bạn thay đổi cách sống mới này, bạn nhận ra chẳng phải vì mình cho ít đi, mà nhận được nhiều hơn lên.

Vấn đề thực ra rất đơn giản. Khi bạn cho đi là bạn đã nhận được nhiều hơn thế, đó là những niềm vui vô hình mà bạn không chạm vào được.

Bạn thắc mắc rằng tại sao khi người khác buồn thì bạn luôn ở bên cạnh họ để xoa dịu vết thương lòng cho họ, rồi đến khi họ tìm lại được niềm vui họ sẽ lại quên bạn. Còn bạn, khi bạn buồn ai sẽ là người lắng nghe và thấu hiểu nỗi lòng của bạn đây?

Cuộc đời này là một vòng tròn. Thật ra không có sự bất công nào ở đây hết, có hay chăng sự nhận lại từ người khác chỉ là đến sớm hay muộn với bạn mà thôi và cái quan trọng là bạn có mở rộng lòng mình để nhận nó hay không!

Tất cả chúng ta sinh ra và tồn tại trên đời này đều mắc nợ nhau. Cho đi, nhận lại là hình thức luân phiên để trả nợ lẫn nhau.

Khi bạn cho đi những điều tốt đẹp thì bạn sẽ nhận được sự bình yên trong tâm hồn. Bạn phải hiểu rằng cho đi không có nghĩa là có sự toan tính ở đây. Bạn càng tính tóan thì bạn lại càng cảm thấy bị dồn nén, bạn cho đi mà tâm bạn không tịnh. Khi ấy bạn vừa phải cho mà vừa không được nhận niềm vui vô hình từ chính bản thân cái cho đi của bạn.

Tất cả mọi thứ chúng ta làm cho nhau đều có sự vay trả. Đôi khi là sự vay trả hữu hình và đôi khi cũng là một sự vay trả vô hình.

Mỗi người chúng ta quen biết nhau, yêu nhau, ghét nhau, căm thù nhau... âu cũng là cái duyên. Có duyên mới biết, mới quen, mới yêu, mới ghét!

Cái duyên ban đầu là do trời định nhưng để gắn bó lâu dài, muốn biến cái duyên ấy thành tình yêu thương thì là do chúng ta quyết định, nhờ vào cái cho đi của mỗi người.

Nhưng trong tình yêu không có sự trông mong được nhận lại, bởi tình yêu luôn luôn là một thứ điều luật không công bằng của trái tim, không có định nghĩa cũng chẳng có lý lẽ. Có hay chăng cái nhận được là hạnh phúc. Không thì bạn nhận được sự chán chường, đau khổ!

Tất cả đều trong một vòng tròn luẩn quẩn.

Nhưng dù biết đôi khi cuộc sống không được như ý muốn của ta, thì hãy cứ cho đi. Cho đi là bạn đã tự yêu thương lấy chính bản thân mình. Bạn đã hòa vào dòng chảy của cuộc sống, của đời người.

Đời người như đời sông, như cuộc sống hoà tan với thời gian, luôn trôi đi nhưng không ngừng đổi mới, mãi biến chuyển nhưng muôn đời vẫn thế.

Cho đi nhé!



Đọc tiếp ...

Thứ Năm, 17 tháng 11, 2011

Nếu ... Lạ ...!

  
   Chẳng có gì quái lạ khi sự mong muốn về một điều gì đó là thật sự khẩn thiết; nhưng cũng chẳng có gì khó hiểu  khi mất đi một thứ gì đó (thậm chí là ta từng xem như quý giá cả đời). Dễ hiểu khi chúng ta mạnh dạn nhìn nhận vào hiện tại -
 
 "Nếu có thương tôi" thì "Đừng đợi ngày mai" vì ngày mai chẳng vui gì nếu như không được tiếp lửa yêu thương từ hôm nay, nếu hôm nay không có yêu thương thì ngày mai tôi e là quá muộn rồi

     Và còn vang ngân trong lòng tôi với muôn cung bậc: lúc rộn ràng, lúc nghẹn ngào, lúc dịu dàng, lúc ngậm ngùi - pha vào chút nỗi đau, chút nức nở, để rồi tôi bật lên tiếng lòng - Tôi muốn khóc như bản năng vốn có mà tạo hóa đã ban cho . Tôi mong ước cho mọi người một niềm hạnh phúc ngọt ngào dù là nhỏ bé và bình thường thôi! 
 
     Hãy yêu thương nhau, thông cảm và tha thứ cho nhau khi tất cả còn đang kịp lúc. Dẫu rằng bạn nghĩ tha thứ nhau không phải dễ vì một khi đã giận, ghét, thù hằn hay hơn thế nữa là muốn người khác biến khỏi mắt mình. Liệu rằng, bạn còn kịp hối hận và làm những gì bạn đã từ chối không? Tha thứ đi, yêu thương nhau đi! Đó là hạnh phúc của mọi hạnh phúc! 
 



Có tốt với tôi thì tốt với tôi bây giờ
Đừng đợi ngày mai đến lúc tôi xa người
Đừng đợi ngày mai đến khi tôi phải ra đi
Ôi muộn làm sao nói lời tạ ơn

Nếu có bao dung thì hãy bao dung bây giờ
Đừng đợi ngày mai đến lúc tôi xa đời
Đừng đợi ngày mai biết đâu tôi nằm im hơi
Tôi chẳng làm sao tạ lỗi cùng người
Rộn ràng một nỗi đau
Nghẹn ngào một nỗi vui
Dịu dàng một nỗi đau
Ngậm ngùi một nỗi vui

Có nhớ thương tôi thì đến với tôi bây giờ
Đừng đợi ngày mai lúc mắt tôi khép lại
Đừng đợi ngày mai có khi tôi đành xuôi tay
Trôi dạt về đâu, chốn nào tựa nương

Nếu có yêu tôi thì hãy yêu tôi bây giờ
Đừng đợi ngày mai đến lúc tôi qua đời
Đừng đợi ngày mai đến khi tôi thành mây khói
Cát bụi làm sao mà biết lụy người
Rộn ràng một nỗi đau
Nghẹn ngào một nỗi vui
Dịu dàng một nỗi đau
Ngậm ngùi một nỗi vui


.


Đọc tiếp ...

Thứ Bảy, 20 tháng 8, 2011

Sinh mệnh bé nhỏ

Truyền thống gia đình tôi theo đạo Phật từ ông bà nội, ngoại, cha mẹ đến đời tui quy y Tam Bảo, cứ mỗi tuần chủ nhật tui thường hay nghe giáo lý thầy thuyết pháp giảng đạo, lúc ấy tôi còn trẻ nhỏ chưa hiểu hết những từ ngữ ý nghĩa của lời Phật dạy : "Sắc tức thị không, không tức thị sắc" .Nhân quả,nghiệp báo,tôi chỉ đủ hiểu và sống theo tâm đạo và hướng thiện. Và giờ đây tôi tin vào " Nhân quả, báo nghiệp"

Mỗi năm rằm tháng 7 tui thường đi thập tự 10 chùa, cứ như thế tui hay đứng trước những lồng chim bán trước cổng chùa và cầu nguyện và cảm nhận được nỗi đau chim sa lưới, chim trong lồng.

Tui kể cho các bạn nghe câu chuyện về phóng sinh :

Không biết kiếp trước tui là chim, hay vì tui quá mẫn cảm mà tui luôn có thể cảm nhận và nghe nổi đau của từng con chim, và hôm nay cũng thế  tui lại nghe chúng khóc, chúng van xin tôi đừng thả chúng ra, chúng đau, chúng đè lên nhau, đứa gãy cánh, đứa què giò có 1 con ứa nước mắt nói với tui rằng: "Xin bạn đừng nhìn tui, xin bạn đừng mua tui,đừng thả tui cứ đề tui chết trong lồng này.
Hôm nay tui đã được thả ra và bắt vào 4 lần rồi, tui đau, mệt, không thể nào bay nổi, xin đừng cho tui hy vọng".

Một con chim khác lại nói:"Nếu không ai mua, họ sẽ không làm vậy,họ đã cho chúng tui uống nước thuốc,chúng tui không thể bay xa, cho dù được thả ra, chúng tui sẽ bị bắt và bán lại rồi lại bị bắt tiếp.Nếu không ai mua họ sẽ chẳng bao giờ thèm bắt chúng tui sẽ không bao giờ cần cho tui uống thứ nước thuốc khủng khiếp đó, làm ơn, làm ơn để chúng tui hy sinh và những con chim khác sẽ không bao giờ chịu chung số phận" .. Làm ơn!

Ngày nay những người bẫy chim không còn phải để ăn mà để bạn mua và thả. Vậy khi bạn mua có nghĩa là bạn tạo ra cầu thì sẽ có cung, do đó, việc bạn đang làm là đang xíu dục họ bắt hành hạ những con chim ấy .. vậy thiện hay phúc ???

Có nhiều người sẽ nói rằng: Ngày nay cũng vì kế sinh nhai nên làm vậy cũng đâu khác gì ngày xưa
Thật ra nó khác, rất khác, vì ngày xưa những con chim bị bắt để ăn thịt nó to khỏe, mập mạp, còn ngày nay bạn để ý kỷ những con chim phóng sinh
là những con chim se sẻ. chim én hoặc loài chim yến bé nhỏ. vô tội chỉ bị bắt vì 1 lý do duy nhất, bắt để bán cho những người phóng sinh.Liệu chim bay được bao xa vì trước đó người bán đã cho chúng uống nước thuốc yếu không còn khả năng bay xa trong khuôn viên chùa và bắt lại bán tiếp cho người khác và cứ thế .. cứ thế ..Một lồng chim trăm con họ bán đi bán lại vài chục lần .

Truyền thống chim phóng sinh giờ đây là một việc làm độc ác cần xóa bỏ.Nếu những người kia cần tiền,họ có thể bán nhang, bán vé số, có thể bán kinh,bán hoa, xin đừng hành hạ những sinh vật bé nhỏ vô tội, xin thương lấy lũ chim,đó cũng là một sinh mạng...

Rằm lớn tui hay đi chùa, tuyệt đối không bao giờ tui mua chim phóng sinh .




Đọc tiếp ...

Thứ Năm, 4 tháng 8, 2011

Ý định ...

 
Món ăn đặc biệt từ cái tên, đến công thức chế biến, rồi hương vị trái cây đặc trưng. Tất cả làm nên một ly chè thật độc đáo, hấp dẫn không chê vào đâu được.
 
Chè Thái có xuất xứ từ đất nước của những vị thần – Thái Lan. Nguyên liệu chính của món ăn này được làm từ các loại loại trái cây như :Xoài, mít, thốt nốt, nhãn, rau câu, nước cốt dừa, sữa tươi, bột mì….Đặc biệt là mùi sầu riêng ngậy lên ngọt ngào,tất cả quyện vào nhau tạo nên một hương thơm rất quyến rũ và khó cưỡng lại, cùng với những màu sắc của các loại quả càng làm cho ly chè hấp dẫn và bắt mắt hơn.

Chè Thái từ lâu cũng đã trở thành món ăn vặt thường xuyên của người Sài Gòn và các bạn sinh viên, tuổi teen vào những ngày nắng nóng  hay là vào mỗi buổi chiều tối thích tụ tập bạn bè.Có lẽ vì thế chè Thái được rất nhiều người biết khi nhắc đến ... Chè Thái ...

Tui đã ăn rất nhiều loại chè khác nhau, với rất nhiều hương vị đặc biệt riêng. Nhưng có lẽ món chè Thái là món chè để lại cho tui nhiều ấn tượng sâu sắc nhất.

Cũng là ý định của tui muốn trờ thành cô bán chè Thái .Các bạn thấy thế nào???
 
Đọc tiếp ...

Thứ Hai, 25 tháng 4, 2011

Niềm Hạnh Phúc

Người phụ nữ sung sướng nhất là được làm mẹ. được mang thai, được đau đẻ, được chứng kiến con mình lớn lên tùng ngày, đó là hạnh phúc mà ông trời đã ban tặng riêng cho người đàn bà. Khi con biết cười, lòng mẹ như nở hoa. khi con bập bẹ kêu .. ba ba.. lòng ba vui mừng biết mấy, bước chân đầu tiên của con làm cha mẹ hạnh phúc biết chừng nào !

Ngày nay con trai đã lớn khôn, trưởng thành, đã làm nên mọi điều tốt đẹp, đền đáp công ơn cho cha mẹ đó là niềm vui và hạnh phúc nhất.

Xin trân trọng báo tin, ngày vui của gia đình,, xin được chia sẻ cùng các anh,chị,em trong ngôi nhà Multi này. Lời chúc mừng của các anh chị bạn bè là niềm vui cho gia đình . Xin cám ơn nhiều.




























































Đọc tiếp ...

Thứ Hai, 28 tháng 3, 2011

Cõi Vô Thường.


Việc gì đến sẽ đến
Tất cả đều do duyên
Số phận đến đành chịu!
Lo quá ngũ không yên.
   Thêm buồn phiền!

Ngày mai không ai biết
Chuyện gì sẽ xẩy ra...
Khi nào ta phải chết?
Không biết cuộc đời ta.
        Cõi ta bà!

Làm lành không lo nghỉ
Xin cầu nguyện mỗi ngày.
Khoảnh khắc qua hối tiếc
Hãy vui sống hôm nay.
       Không trở lại!

Dù thân tâm mệt mỏi
Vì lo lắng buồn phiền
Hãy mỉm cười buông bỏ
Thoải mái như thuốc tiên.
       Cần hỉ xả!
1a
Thân người như cái áo
Cũ rách phải đổi thay
Không có gì tiếc nuối
Đến lúc phải đi thôi.
     Sống đủ rồi!

Luật: Sinh-Trụ-hoại-diệt
Kiếp người thật đau thương
Không gì tồn tại mãi
Đó là luật Vô Thường.
  Không vấn vương!

Ta đi vào cõi khác
Có cuộc sống sướng hơn.
Mang thân này thêm khổ
Không có gì trường tồn.
      Tiêu hoại luôn!

Thế giới cũng Vô Thường
Luật: Thành-trụ-hoại-không
Vạn pháp luôn biến đổi
Biển khổ cõi đời này.
      Bi thãm thay!

 



Theo giáo lý đạo Phật


Đọc tiếp ...

Thứ Bảy, 15 tháng 1, 2011

Giấc mơ trưa !








Nhẹ nhàng như gió, êm đềm như mây và bồng bềnh như giấc mơ "Giấc mơ trưa" với ca từ mộc mạc mà nên thơ đã chinh phục tôi ngay lần đầu tiên bắt gặp. Ca từ như một lời tâm tình chân thành và rất gần gũi
 
 
"Em nằm em nhớ
Một ngày trong veo
Một mùa nghiêng nghiêng
Cánh đồng xa mờ
Cánh cò nghiêng cuối trời"

"Em về nơi ấy
Một bờ vai xanh
Một dòng tóc xanh
Đó là chân trời
Hay là mưa cuối trời"

"Và gió theo em trôi về con đường
Và nắng theo em bên dòng sông vắng
Mùa đã trôi đi những miền xanh thẳm
Người đã quên đi những lần em buồn

Từng dấu chân xưa trên đường em về
Giờ đã ra hoa những cành hoa vắng
Người đã đi qua những lời em kể
Nầy giấc mơ trưa bao giờ em về...
Một tiếng chuông chùa ...



Tôi có cảm giác như đang đưa ta về với làng quê,ruộng đồng,với những
cảm xúc êm đềm giữa trưa thanh tịnh và yên bình. Bài hát như một bài
thơ của âm nhạc, tôi nhấn nút play đến mấy lần mà vẫn muốn nghe tiếp, phải chăng có sức hút lạ kỳ mà bài hát chuyển đến tôi


Tô ít hoặc đúng hơn chưa gặp bài hát nào lấy buổi trưa làm cảm xúc,
ta thường thấy một bình minh tinh khôi. một buổi chiều dịu dàng hay một buổi tối nhiều tâm sự. Hay vì tôi vô tình chăng? Ca khúc cho tôi một phút khựng lại . Ừ nhỉ ! buổi trưa không phải chỉ là cái nắng đổ lửa của Sài Gòn, không chỉ là cái hối hả chuẩn bị mọi thứ để ăn trưa cho kịp giờ, cũng không phải là cái nhăn mặt - trưa nắng thế này mà phải ra đường ư ....

Buổi trưa còn là " khúc giao thời ngắn ngủi " để ta có chút thời gian
nghỉ ngơi dùng bữa, nghe một bản nhạc để thư giản và cả để nhìn lại một nửa ngày vừa trôi qua .


Cũng thú vi thật khi khám phá ra những điều mình chưa bao giờ nghỉ
đến. Bạn có bao giờ thế này không ?


Nắng, gió hòa huyện vào không gian đề đón đưa em trên con đường xa vợi.
Bức tranh âm nhạc sinh động với cận cảnh và viễn cạnh, sâu sắc mà
giản dị, thâm trầm. Pha chút gì đó trách móc, xen kẻ hờn dỗi, không ồn ào chỉ khẻ khàng mà ray rứt trong từng câu, từng chữ thêu dệt nên bức họa buổi trưa đồng quê .


Này " Giấc mơ trưa" ơi! thật yên tĩnh nhưng vẫn giàu sức sống, những cơn gió thật hiếm hoi nhưng nó cũng đủ làm tán lá xao động,những đám mây xanh ngắt kia cũng nhẹ trôi theo gió, tôi bâng khuâng trộm nghỉ gía mình cũng được tự do như mây, lang thang trên bầu trời cao rộng.
Tôi tự
hỏi, giờ này bạn bè, người thân của mình đang làm gì nhỉ ?đang nghỉ trưa hay lang thang trên mạng,tranh thủ làm việc hay ngẫu hứng như mình.


Tôi tự hỏi, nếu chỉ biết đóng cửa phòng và ngủ trưa, liệu rằng tôi có thể mơ, một giấc mơ đẹp và thơ chăng?

Cám ơn "Giấc mơ trưa" đã cho tôi nhiều giây phút đáng trân trọng, cho tôi
biết rằng mỗi khoảnh khắc trong ngày thật đáng yêu làm sao


.
Đọc tiếp ...