Thứ Bảy, 17 tháng 12, 2011

Tôi là ...

Đọc và thấy hay post lên để mọi người cùng xem và suy ngẫm đâu đó hiện thực trong cuộc sống bên mình.


Sau vài ba lần chơi thả xúc xắc với nhóm bạn, đứa nhỏ bỗng giận dữ đứng dậy và tuyên bố “ Tớ chẳng chơi nữa, nghỉ!”. Nó gằn giọng, dứt khoát.  Những đứa khác đồng thanh ngạc nhiên, tròn mắt lạ lẫm trước sự kiện bất thường ấy. Là vì…vì… các cậu chơi ăn gian… Không phải bạn nó đã chơi xấu, không trung thực với nó, nhưng thực ra nó không muốn là kẻ thua bại trong cuộc chơi. Nó phải thắng. Nó phải được chúc tụng, được bầu làm thủ lãnh, được những ánh mắt khác thán phục, coi nó là thần tượng… Đơn giản, thằng bé đang muốn khẳng định chính mình.


Chẳng cứ gì chú nhóc nọ, mà nơi mỗi người chúng ta vẫn có những giai đoạn, những thời điểm sống với cái nhu cầu nằm bên trong chính mình: nhu cầu khẳng định bản thân. Trải dài trong nhịp đời luân chuyển, thỉnh thoảng, ta lại muốn tìm cho mình một chỗ đứng giữa đám đông, với một con người dưới nhiều góc độ khác nhau. Ngôn ngữ, hành vi sẽ chất chứa, mang đầy sự nhạy cảm, âm lượng và màu sắc của cái nhu cầu bình thường, nhỏ nhoi ấy.


Người ta bảo đó là nhu cầu bình thường của con người, nhưng nhiều khi, nó lại trở nên bất thường với những xung động lạ khi con người muốn nói với người khác về “cái tôi”của mình.


Nhiều lúc, ta thấy mình thật ngây ngô khi cố gắng đi tìm một vị thế cho mình giữa một đám đông, với một con người cụ thể. Tìm một chỗ đứng, tìm một ảnh hưởng… ta loay hoay vất vả để tìm những phương tiện có thể đạt mục đích. Chẳng muốn đứng phía sau mọi người, ta cố tình xô đẩy, dạt anh chị em để len lên hàng đầu, vào chỗ nhất để tìm một lời khen, sở hữu một ánh mắt, để xoá đi hình ảnh của người quanh ta bằng những hiệu ứng mà ta có thể “ xử lý ảnh” với kỹ thuật tinh vi và hiện đại.


       Cái mê cung đi tìm bản thân, tìm một ảnh hưởng, tìm sự khẳng định ấy khiến ta như rơi vào cõi mê cung quái qủy, ranh mãnh… để rồi không thể tìm được lối ra, thoát khỏi những ràng buộc ích kỷ, nhỏ nhoi nhất. Bằng những lý luận vốn có, bằng những kỹ năng gạn lọc, ta có thể bài bác người anh em với những lập luận, chứng minh mang nhiều sự chủ quan nhất. Ta khôn ngoan lật úp thế cờ của người anh em mà đôi tay dường như vẫn sạch trong, không vương bẩn sự xấu xa như thiên hạ vẫn thường làm.



 Têrêsa Ngọc Lễ

8 nhận xét:

  1. Em cũng ko thèm chơi cờ nữa.

    Trả lờiXóa
  2. iem ..thì iem ...ko biết xí xi gì cờ bạc .....em thề tết nay em ko thèm coi ...xúc xắc ........vì đã có bên em chị Tư đẹp rồi .....

    Trả lờiXóa
  3. Có nguồn hay tên tác giả đi Nhon ..
    Bài hay quá !

    Trả lờiXóa
  4. OK .Tác giả bài này là Têrêsa Ngọc Lễ đó G,
    Hay hén G Nhon đọc đi đọc lại nhiều lần thấy hay quá

    Trả lờiXóa
  5. uhm đừng bài bạc xấu nghe Đông,
    Cũng đáng chiêm nghệm trong cuộc sống hén Đ

    Trả lờiXóa
  6. hehehe ... cái miệng dẽo nhẹo quá nha G em

    Trả lờiXóa
  7. hé hé ..lâu lâu ..em cũng bao đề chút xíu ..vì cái tật hay nằm mơ ...hiiiiiii

    Trả lờiXóa