Thứ Năm, 16 tháng 12, 2010

Thư tình tuổi 90...!

Cụ ông viết thư tình cho cụ bà ở cái tuổi tay chân run run .Nội dung thật lãng mạn, thướt tha, chân thật pha lẫn ngây ngô của người già.
.


Anh ngồi bấu tay vào thành giường nhìn ra ngoài trời. Hình như mưa. Mắt anh mấy ngày nay thấy nắng loà nhoà lại tưởng mưa, thấy mưa thì nhìn như đang nắng xuống. Thằng chắt nội nói, mắt cụ nhìn không rõ nữa, cụ đi đâu để cháu dắt. Nó nói thật em nhỉ, nhưng mình cần gì nó dắt, ví thử có em đến ngoài ngõ kia, anh nhìn thấy rõ mồn một.
Anh vẫn khoẻ. Mỗi ngày các cháu nó cho ăn năm bữa, mỗi bữa một bát cháo đã nát nhừ. Anh chỉ dám viết thư cho em mà không dám gọi điện vì tiếng của anh nói em chỉ có thể nghe như tiếng rừng phi lao xào xạc.
 
 
Sáng nào anh cũng đi thể dục, đi từ mép giường ra tới bậc cửa sổ, vị chi là bốn bước. Bốn bước mà đi mất hai giờ, mồ hôi đổ vã ra, sảng khoái ghê!
 
Nay con cháu đông rồi, anh không phải đánh máy như ngày xửa ngày xưa nữa, các cháu giúp ông. Nhưng khi viết thư cho em, anh phải tự đánh máy lấy. Thư này anh viết từ mùa hè, giữa hè, đến đúng mùa đông thì xong, mỗi ngày anh viết quần quật được hai dòng. Ngày nào viết đến ba dòng thì phải truyền một lọ đạm.
 
 
Nhớ cách đây chừng 50 năm em nhỉ, chúng mình chạy ào ào trên bãi biển. Em thì lúc nào cũng hét lên: Thích quá cơ. Còn anh thì chạy theo sau nhìn em, thấy đôi chân em trắng loáng trong ánh chiều hoàng hôn ở bãi biển mà nhớ mãi. Giờ vẫn nhớ đấy. Hôm rồi, nhớ em quá bảo đứa cháu nó đưa ra biển. Đinh nhấc chân bước, định hổn hển nhắc lại lời em nói, thích quá cơ, nhưng suýt nữa người anh đổ chúi xuống vì gió biển thổi.
 
 
Nhận được tin em đã hết ốm, đã ăn được mỗi bữa năm thìa cháo bột mà mừng quá. Ăn năm thìa là tốt rồi, ăn nhiều quá không nên em ạ. Anh khoẻ thế này mà chỉ ăn bốn thìa thôi là thấy no căng. Nhớ ngày xửa ngày xưa vẫn thích ăn cơm nguội với nước cá kho. Vừa rồi, tự dưng thèm cơm nguội cá kho, ăn một chút thôi mà miệng anh như ăn phải đá hộc, đau tê tái.
 
 
Anh nhắc nhé, nếu ngoài trời có gió là em không được ra ngoài. Hôm qua, mấy đứa cháu bảo ông ơi, ra sân hóng mát, gió nồm mát lắm ông ạ. Theo chân nó vừa ra tới sân, ngọn gió nồm suýt thổi anh bay lên nóc nhà, may có hai thằng cháu giữ chặt.
 
 
Sắp tới ngày sinh nhật em nhỉ. Thế là em đã tròn tuổi 80. Hôm đó anh sẽ cố gắng điện thoại. Nhưng anh nói trước, nếu em nghe tiếng xào xào tức là anh nói rằng em đấy hả. Khi nghe tiếng thùm thùm tức là anh đang chúc em sinh nhật vui vẻ. Đến khi nghe tiếng phù phù nhiều lần là anh đang hôn em.
 
 
Nhớ hồi ấy, anh đưa hai tay lên nhấc bổng em quay mấy vòng giữa trời, em cười rất to. Giờ anh nhìn lại đôi tay mình, hình như tay ai, nhìn rất tội. Hôm qua anh cố nhấc con búp bê bé tý lên cao mà nghe tiếng xương cốt kêu răng rắc, sợ quá nên thôi.
 
 
Em ngủ ngon không ?
 
 
Anh chợp mắt từ chập tối. đến khoảng 9 giờ là dậy, ngồi, nhìn ra trời đêm. Mấy đứa cháu nói ông ngủ ít quá. Anh bảo, thì đến khi ông ra đi, xuống đất, ông ngủ cả ngày lo gì.
 
 
Thỉnh thoảng, anh vẫn mở máy tính, xem lại mấy bài viết trên blog hồi ấy, thấy rất vui. Chắc giờ mấy ông, mấy bà blogger cũng không còn mấy ai nữa, lâu chẳng thấy ai vào blog nữa. Lũ cháu hỏi, ông ơi, blog là gì. Chúng nó bây giờ chẳng có blog. Ngồi bô đi ị mà vẫn có màn hình máy tính ở miệng bô, thích thật. Thời buổi giờ hiện đại quá, mình chẳng biết gì. Nhà anh, có cái máy giặt, con cháu nó đi làm, điều khiển từ xa, điều khiển cả rôbốt. Anh ngồi, rôbốt nó đến, nó cởi áo anh ra, nó gội đầu cho anh, tắm táp, rồi còn mang áo quần đi giặt. Lũ trẻ bây giờ yêu nhau cũng nhờ rôbốt làm hộ. Máy chữ không cần đánh, muốn viết gì, chỉ cần đọc là máy tính tự gõ chữ. Nhưng tiếng anh phì phèo quá nên máy chữ nó đánh sai hết cả. Ai đời anh viết : "em ơi, anh nhớ em lắm" nhưng vì miệng anh móm mém phì phò nên máy nó nghe không rõ, nó đánh thành: "Phem phơi, phanh phớ phem phắm". Thế mới bực!
 
 
Anh không muốn gọi em là bà. Cứ gọi nhau bằng anh, bằng em thế nghe ngọt ngào. Hai ngày nữa anh tròn 90 tuổi. Anh đợi thư em.
Mà nếu không gửi được thư thì bảo rôbốt nó mang thư đến cho anh em nhé.
 
 Anh dừng bút.
Chúc em ngủ ngon nhé. Nhớ đừng ra gió.

Đọc tiếp ...

Chủ Nhật, 10 tháng 10, 2010

Nhỏ bạn quê trớt .!

Cách đây gần 8 năm, con nhỏ bạn tui  lên Sài Gòn đưa con lên học, bạn bè bao nhiêu năm mới gặp lại, tui dzui mừng, bản tính nhiệt tình hiếu khách tui  nói  dzới nó:

Nè ! 2 mẹ con  đem đồ lên lầu , rửa ráy đi  tui dẫn đi vòng vòng Sài Gòn chơi , rồi đi ăn, 2 mẹ con nghe hớn hở, làm theo râm rấp  thấy thương gì đâu, tui nhìn theo 2 mẹ con, tui nghỉ thầm cũng phận phụ nữ như nhau nhìn thấy nó mà thương, dưới quê thiếu thốn, mà lo cho con ăn học cũng đủ mệt lắm rồi, có dư đâu mà sắm sửa cho bản thân

Ngay buổi chiều đó, tui và 2 mẹ con nó  đón xe ra chợ Bến Thành ,đi dọc theo con đường Lê Lợi, bên lề bày bán đủ thứ, cửa hàng trưng bày bắt mắt , đến cửa hàng thời trang đồ lót con bạn níu tay tui lại .

Mèn đất ơi !  thấy mắc cở muốn chết, quần xì líp, áo dzú mà người ta khoe tùm lum dzậy , tui mắc cười , vừa cười vừa thương nó cái tính quê mùa, thật thà chân chất của nó, tui mới nói và cắt nghĩa cho nó biết , từ từ rồi nó hiểu ra ,

Sài Gòn bắt đầu lên đèn đủ màu sắc , sáng rực  rỡ đủ kiểu hình. Hai mẹ con nắm tay lẻo đẻo đi song song dzới tui, thằng con vừa đi vừa ngước nhìn những bảng đèn hiệu chạy chữ  nét mặt ngây thơ, đôi mắt sáng , nó khìu  tay  mẹ nó nói:

Ở dưới  mình mà được 1 , 2 cái đèn giống ở đây thì đã hả mẹ , hai mẹ con nó tấm ta, tấm tắt có vẻ rất dzui và thích được đi dạo Sài Gòn .

Đói bụng chưa ? , thôi đi ăn nhe, nhỏ bạn buộc miệng nói , ăn gì rẻ rẻ thôi nha mại. cái giọng nam bộ quê thiệt quê của nó làm tui mắc cười và thích gì đâu , dzậy tao dẫn mẹ con đi ăn bột chiên bình dân hé ,con  bạn tui mắt tròn mắt dẹt ,  nói : “Bột mà chiên hả?  dưới quê tao người ta chỉ dùng bột làm bánh, có ai đem bột đi chiên đâu trời”. tui phì cười, nửa đùa nửa thật: “Sài Gòn mà, phải có cái lạ chứ, ăn rồi biết”. hihihi

Thế là, suốt đoạn đường “vi hành” đến quán Bột chiên, trong đầu nó không ngừng tưởng tượng cảnh người ta đem bột đi chiên sẽ như thế nào? Sẽ ăn ra làm sao?…

Dọc theo bên bờ kênh Nhiêu Lộc vào một tối trời trong. Kể ra cũng khá… “rồ man tíc”. Vỉa hè vắng vẻ, gió thổi hiu hiu, tiếng phừng của lửa, tiếng xèo của thức ăn – dầu mỡ, tiếng lách cách của xẻng… pha trộn nên bản hợp âm vừa đủ, không quá ồn ào, đủ để thực khách thấy dzui tai mà ăn ngon miệng hơn, hào hứng hơn.

Thằng con liếm môi có vẻ đang đói lắm khi hai dĩa bột chiên đã bày ra trước mắt. Những viên bột chiên giòn được xếp lại gần nhau, kết dính – quây quần trong miếng chả trứng được điểm một màu hành xanh tươi tắn. Phía trên một bên là màu đỏ của tương ớt, một bên là màu trắng hồng của đu đủ thái sợi  kế đến là chén xì dầu nâu nâu đã được pha dấm, đường vừa miệng với chút ớt cay cay… Cuối cùng,thì nhỏ bạn nhận ra một điều: “Bột chiên mà cũng thấy ngon , thơm ,nhìn muốn ăn quá mại " .

 Món Bột chiên. Những miếng bột được nén lại vuông vắn, nhỏ nhắn, ươm vàng, đã đánh đổ mớ bột mịn màng phải dùng muỗng để xúc mới ăn được , nhìn 2 mẹ con ăn ngon lành , tui cũng thấy dzui ..

Bột chiên được khởi nguồn rất bình dân, và có mặt từ chiếc xe nhỏ ven đường đến các quán ăn, nhà hàng sang trọng. Tùy từng nơi mà bột được chế biến khác nhau một chút từ nguyên liệu cơ bản là bột gạo và bột sắn – loại bột có tính mát và độ kết dính cao. Món ăn này tuy đơn giản nhưng khi nhắc đến ẩm thực Sài Gòn, mấy dễ ai quên.

Từ dạo đó nhỏ bạn tui biết thêm món bột chiên . Năm ngoái nó lên chơi và chính tay nó làm món bột chiên cho tui ăn, 2 đứa vừa ăn vừa nhắc lại chiện 8 năm trước mà cười nghiêng cười ngã cái chiện quần xì líp , áo dzú .!!!

Đọc tiếp ...

Thứ Hai, 4 tháng 10, 2010

Động vât của pố .!

Chó mèo khỉ

Cô giáo yêu cầu học sinh lớp một làm văn tả động vật. Đề bài tuần thứ nhất là tả một con mèo.

Một học sinh viết gọn lỏn: "Nhà em có một con mèo". Khi trả bài, cô giáo hỏi:

- Sao em không tả rõ , chi tiết hơn vậy?
Học sinh đáp:

- Dạ, nhà em có nhưng em chưa được thấy ạ. Vì  em nghe mẹ nói pố em có mèo, pố em ra sức giấu còn mẹ em ra sức tìm. Khi nào mẹ em tìm thấy, em sẽ tả kỹ và chi tiết hơn ạ ! ...

Tuần thứ hai, đề bài yêu cầu tả con chó. Học sinh nọ lại viết cộc lốc: "Nhà em có một con chó".
Cô giáo bảo:
- Em nên tả kỹ hơn!


Học sinh:
- Dạ, con chó còn ở ngoài đường, vì một hôm mẹ em nói với pố em: "Hôm qua đi với con chó nào cả ngày?". Khi nào nó về nhà em, em sẽ tả kỹ hơn ạ.


Tuần thứ ba, cô ra đề tả con khỉ.
Vẫn là em học sinh bữa trước,em có vẻ hứng thú với đề tài này nên lần này em viết  dài hơn: "Nhà em có nuôi một con .khỉ......Nhớ có một hôm, thấy một cô rất trẻ đến ngõ nhà em,pố em chạy ra và nói với cô ấy: 'Con..khỉ.....mụ đang ngồi trong nhà đấy!'" Ấy chết ! Em mới biết pố có tới 2 khỉ già và  khỉ trẻ ạ .! không biết tả khỉ nào đây ta ... chết chửa ..éc éc
Đọc tiếp ...

Thứ Ba, 14 tháng 9, 2010

Cát cuốn trôi .. Đá khắc ghi ..!

Hai người cùng đi trên một vùng sa mạc.
Bổng nhiên, không rõ chuyện gì đã xảy ra, và họ cải vả, to tiếng với nhau.
Nguời bạn vì nóng tánh , thiếu suy nghỉ chửi bạn, biêu riêu đủ điều, giơ  tay tát cho người bạn đồng hành của mình một cái tát thật đau.

Người bạn vừa bị tát, vừa đau vừa vuốt má, đứng lại và ngồi xuống viết dưới cát một câu:
" Hôm nay người bạn thân của tôi đã chửi và tát tôi một cái."


Rồi hai người vẫn tiếp tục cuộc hành trình, cho đến khi cả hai đều tìm được một nguồn nước trong mát.


Mừng rỡ, hai người bạn nhào xuống tung tăng, bơi lội trong dòng nước mát này một cách thích thú.
Bỗng nhiên một người bạn hụt chân và chới với trong dòng nước, sắp bị chìm , thì người bạn kia bơi lại cứu được người bạn mình thoát nạn.


Sau khi lấy lại bình tỉnh, người bạn sắp bị chết đuối, khắc ghi lên trên một phiên đá một dòng chữ:
" Hôm nay, người bạn thân của tôi đã cứu tôi thoát chết."


Người bạn ( đã tát và đã cứu bạn mình) ngạc nhiên hỏi:

- Tại sao? Lúc tôi chửi và tát bạn
  một cái , bạn lại viết trên cát, và  tôi cứu bạn, bạn lại viết trên đá là vì sao???

Người bạn kia trả lời:

- Khi nào ai làm cho ta đau, ta có thể viết trên cát, và nhờ những luồn gió tha thứ xóa mờ việc ấy đi theo thời gian.

Còn như ai đã đem lại cho ta những niềm vui , hạnh phúc thì nên khắc ghi vào đá, như vậy không có ngọn gió nào có thể làm phai mờ được.

Chúng ta hãy tập viết những vết thương khi bạn làm ta đau trên cát, và khắc ghi những niềm vui trên đá để luôn gìn giữ mãi . thì lòng ta sẽ nhẹ nhàng hơn ..thật đấy .


Đọc tiếp ...

Thứ Năm, 2 tháng 9, 2010

Chọn dâu thời @ ..mẹ chồng hơi mệt !



 
 Tại nhà của chú Rể , mọi người đang nhiệt
 liệt đón tiếp nàng Dâu mới dìa . Cô Dâu bắt
 đầu lên tiếng : Mến chào tất cả người nhà
 thân thương của con , con rất cám ơn mọi người
 đã đón tiếp con vào gia đình mới một cách
nồng nhiệt ... Trước hết con xin mọi người
 hãy an tâm là sự gia nhập của con quyết sẽ
 không làm thay đổi đời sống và những công
 việc bình thường hằng ngày của qúi vị .

 Bố chồng hỏi : " Con dâu cưng ơi ! ý của
 con là ...???? "
 
 A Con dâu trả lời : " ý con muốn nói là
những người rửa chén nên tiếp tục rửa chén .
 Những người giặt áo quần cũng xin giữ yên như
 vậy . Còn ai phụ trách nấu cơm thì xin đừng vì
sự có mặt của con mà ngưng nấu cơm . Còn ai lo
 chuyện quét dọn thì vẫn tiếp tục quét dọn .
 
 Mẹ chồng hỏi: " thế thì cô đến đây
 để làm gì ?"
 
 Nàng dâu bình tĩnh trả lời: " con ấy à ?
 Công việc của con là đến đây làm zui lòng con trai mẹ.

Ba mẹ chồng chỉ còn biết kiu .. giời ơi là giời ...



Đọc tiếp ...

Thứ Tư, 30 tháng 6, 2010

Entry ... nhân ngày Giổ Cha .!

Có lẻ trong cuộc đời mỗi con người ai cũng từng nhớ những buổi sáng bị mẹ nhéo tai gọi dậy rồi làu bàu giục khẩn trương thay quần áo để kịp tới trường, nhưng ta lại quên mất ánh mắt tràn đầy yêu thương của mẹ. Dường như ta chưa thể quên cái cảm giác đau đớn trong những trận đòn của cha mỗi khi phạm lỗi, nhưng ta lại không biết trái tim người khi ấy như cũng đang rớm máu… Có lẽ vì cuộc sống bận rộn, hay vì nhiều lý do khác mà những tình cảm yêu thương trong suốt quá trình trưởng thành ấy đã bị lãng quên, mãi cho đến một ngày tình cờ đọc được một bài văn của cô giáo giảng, chúng ta mới bắt chợt nhớ tới cha mẹ mình…

“Đường kim từ tay mẹ, thành áo trên người con”. Tình yêu của cha mẹ dường như đều xuất phát từ những việc nhỏ nhặt như đường kim mũi chỉ ấy. Bất kể chúng ta đang ở nơi nào, núi cao hay vực thẳm, chân trời góc bể nào, thì tình yêu ấy vẫn luôn chấp cánh cho những ước mơ của chúng ta.

Quá trình trưởng thành của mỗi con người không giống nhau, nhưng tình yêu của cha mẹ đều như nhau. Như những câu chuyện đời thường ấy, tình yêu của cha mẹ đều lớn lao như biển cả. Có làm cha làm mẹ mới thấu hiểu được tình yêu thương dành cho con cái như thế nào, đó có thể là những lời cảm ơn dành cho họ, cũng có thể là sự tiếc nuối và cả những lời chưa kịp nói… Cái giá cho sự trưởng thành của chúng ta chính là mái tóc mỗi ngày một bạc của cha và nếp nhăn xuất hiện nhiều hơn trên da mặt mẹ. Không phải ai cũng may mắn được nghe những lời an ủi động viên của cha mẹ, hay có cha mẹ ở ngay bên mình. Đừng để sự đền đáp chưa thực hiện được trở thành sự tiếc nuối.


Có rất nhiều thứ sẽ bị nhạt màu theo năm tháng, nhưng tình yêu của cha mẹ lại luôn ấm áp và nồng thắm. Thế nhưng, do bận rộn vì kế sinh nhai, những người làm con có lẽ đã quên mất ánh mắt yêu thương của cha mẹ mình. Xin hãy nhớ rằng, cha mẹ luôn mong mỏi chúng ta trở về bên họ. Hãy bớt chút thời gian để dành cho cha mẹ những lời thăm hỏi, một cái ôm ấm áp hay một món quà nhỏ…Kể những mẫu chuyện vui  , chúng ta như cảm thấy tình yêu của cha mẹ hiện hữu ở khắp nơi, khiến chúng ta luôn ấm lòng. “Công cha như núi Thái Sơn, nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra”. Với bổn phận làm con, chúng ta hãy trân trọng và yêu quí những lúc được ở bên cha mẹ và hãy tận dụng cơ hội đó dành cho cha mẹ một sự báo đáp về công ơn và tình yêu của họ.


Cầu chúc cho nhân loại luôn nhận thấy rằng tình yêu của cha mẹ là tài sản vô giá nhất. Mình cũng xin gửi đến các bạn những dòng tâm sự này  sẽ có được một lời nhắc nhở đầy thiện ý. Hãy vui sướng khi còn có cha mẹ trên đời, hãy nói với cha mẹ một lời chân thành: " Con yêu người. "

Đọc tiếp ...

Thứ Sáu, 18 tháng 6, 2010

4 ngọn nến ..!

Trong một phòng tối, có 4 ngọn nến đang cháy.

Xung quanh thật yên tĩnh, đến mức ta có thể nghe thấy tiếng thì thầm của chúng :

 Ngọn nến thứ nhất nói : Tôi là hiện thân của " Hòa Bình " Cuộc đời sẽ như thế nào nếu không có tôi   Tôi thực sự quan trọng cho mọi người .

Ngọn nến thứ hai lên tiếng : Còn tôi là hiện thân của lòng"TrungThành". Hơn tất cả, mọi người đều phải cần đến tôi .

Đến lượt mình,ngọn nến thứ ba : Tôi là hiện thân của " Tình Yêu " Tôi mới thực sự quan trọng.Hãy thử xem cuộc sống sẽ như thế nào nếu như thiếu đi tình yêu.

 Đột nhiên, cánh cửa mở tung, cơn gió lùa vào làm tắt cả ba ngọn nến.
    " Tại sao cả ba ngọn nến lại tắt  ? "

Lúc này ngọn nến thứ tư mới lên tiếng : Đừng lo lắng. Khi tôi vẫn còn cháy thì vẫn có thể thắp sáng lại cả ba ngọn nến kia. Bởi vì :  Tôi chình là niềm "Hy Vọng". Lau những giọt nước mắt còn đọng lại, thế rồi lần lượt thắp sáng lại những ngọn nến vừa tắt .

Ngọn nến của "Hy Vọng" sẽ luôn đi cùng với ta suốt cuộc đời này . Khi giữ được Hy Vọng, chúng ta có thể thắp sáng lại ngọn nến của Hòa Bình, lòng Trung Thành và Tình Yêu ...!!!

Hãy thắp sáng ngọn nến Hy Vọng của mình và những người xunh quanh bạn,và Tôi biết im lặng để gìn giữ cho những nụ cười, ánh mắt, tình cảm kia được vui vẻ và tốt đẹp . Vì chính Tôi là ngọn nến thứ nhất....





     




 

Đọc tiếp ...

Chủ Nhật, 30 tháng 5, 2010

Học làm Người ...!!!

Đại sư Tinh Vân có một người đệ tử, sau khi tốt nghiệp đại học, liền học thạc sĩ, rồi lại học tiến sĩ.  

Sau nhiều năm, cuối cùng cũng đã hoàn thành luận án tiến sĩ, nên vô cùng vui mừng.  

 
 
 
 

Một hôm người đồ đệ này trở về, thưa với ngài Tinh Vân: "Bạch Sư Phụ, nay con đã có học vị tiến sĩ rồi, sau này con phải học những gì nữa?" 

Ngài Tinh Vân bảo: "Học làm người". Học làm người là việc học suốt đời, chẳng thể nào tốt nghiệp được.  

 
 
 
 

Ngài Tinh Vân cho rằng, bất luận là sĩ nông công thương, người ở tầng lớp nào, có học tập là có tiến bộ.  

Nay cùng chia sẻ với mọi người về những điều cần phải học.  

 
 
 
 

Thứ nhất, "học nhận lỗi".  

Con người thường không chịu nhận lỗi lầm về mình, tất cả mọi lỗi lầm đều đổ cho người khác,ngụy biện , cho rằng bản thân mình đều tốt , đều đúng. 

Thật ra không biết nhận lỗi chính là một lỗi lầm lớn. 

 
 
 
 

Đối tượng mà mình nhận lỗi có thể là cha mẹ, bạn bè, mọi người trong xã hội; thậm chí, nhận lỗi với con cái hay là người không tốt đối với mình. 

Học nhận lỗi là một điều rất tốt, là sự tu tập lớn.  
 

Nhận lỗi như vậy bản thân chẳng mất mát gì; ngược lại, còn thể hiện được sự độ lượng của bản thân.

 
 
 
 

Thứ hai "học nhu hòa".  

Răng người ta rất cứng, lưỡi người ta lại mềm. Đi hết cuộc đời, răng người ta lại rụng hết, nhưng lưỡi thì vẫn còn nguyên.  

Cho nên cần phải học mềm mỏng, nhu hòa, thì đời con người ta mới có thể tồn tại dài lâu được; chứ cứng làm chi cho chịu thiệt thòi.  

 
 
 
 

Tâm nhu hòa là một tiến bộ lớn trong việc tu tập.  

Nếu chúng ta có thể điều hòa hơi thở, điều hòa thân tâm, dần dần điều phục tâm, như ngựa hoang, như vượn chuyền cành, khiến cho nó nhu hòa mềm mại, thì cuộc sống mới vui tươi hơn, mới lâu dài được.  
 

Người ta thường hình dung: những người sống chỉ biết cho mình là hay, là giỏi hơn người, cố chấp thì tấm lòng của họ, tính cách của họ, giống như con Hổ thu mình lại khi trời rét lạnh và rất lạnh, rất cứng, y như một miếng sắt vậy.  

 
 
 
 

Thứ ba "học nhẫn nhục".  

Thế gian này nếu nhẫn được một chút, thì sóng yên biển lặng, lùi một bước, thì biển rộng trời cao.

 
 
 
 

Nhẫn, vạn sự được tiêu trừ.  

Nhẫn, chính là biết xử sự, biết hóa giải, dùng trí tuệ và năng lực làm cho chuyện lớn hóa thành nhỏ, chuyện nhỏ hóa thành không.Dù ai có bêu xấu biết nhẫn nhục coi như là" KHÔNG," thì tâm sẽ thanh tịnh.

 

Các vị muốn sống, muốn sinh tồn, muốn sinh mạng, thì cần phải biết nhẫn; có thể hiểu rõ những đúng sai, thiện ác, tốt xấu của thế gian; thậm chí, chấp nhận nó.  

 
 
 
 

Thứ tư "học thấu hiểu".  

Thiếu thấu hiểu lẫn nhau sẽ nảy sinh những thị phi, tranh chấp, hiểu lầm.  

Mọi người nên thấu hiểu thông cảm lẫn nhau, biết tôn trọng nhau, không nói xấu. đem chuyện của Người bêu rêu, đó là hành vi thiếu đạo đức , vô học , hãy bỏ thói xấu , học điều tốt để giúp đỡ lẫn nhau. Không thông cảm lẫn nhau làm sao có thể hòa bình được?  

 
 
 
 

Thứ năm, "học buông bỏ".  

Cuộc đời như một chiếc va li, lúc cần dùng thì xách lên, không cần dùng nữa thì đặt nó xuống. Lúc cần đặt xuống lại không đặt xuống, cũng như kéo một túi hành lý nặng nề; không tự tại chút nào cả.Đừng bắt Người  phải làm theo ý mình,bó buộc, đến lúc nào đó thì phải chán ngán và buông bỏ mọi thứ nặng nề.

Năm tháng cuộc đời có hạn, nhận lỗi, tôn trọng, bao dung, mới làm cho người ta chấp nhận mình; biết buông bỏ thì mới có thể tự tại được.

 
 
 
 

Thứ sáu "học cảm thương".  

Nhìn thấy ưu điểm của người khác chúng ta nên hoan hỷ, nhìn thấy điều không may của người khác nên cảm thương.

Trong cuộc đời mấy mươi năm của tôi, có rất nhiều câu chuyện, nhiều lời nói, làm tôi cảm thương; cho nên,đừng bao giờ làm điều gì người khác bị tổn thương, 

Cảm thương là tâm thương yêu, tâm bồ tát, tâm bồ đề.

 
 
 
 

Thứ bảy "học sinh tồn".  

Để sinh tồn chúng ta phải duy trì, bảo vệ, thân thể khỏe mạnh.  

Thân thể khỏe mạnh không những có lợi cho bản thân, mà còn làm cho gia đình bạn bè yên tâm.

Cho nên, đó cũng là hành vi hiếu với người thân.


Chúc các bạn, anh chị, cùng nhau làm điều tốt đẹp cho cuộc sống..!

Cha Mẹ sinh ta ra nuôi nấng, khôn lớn, ăn học, học những điều hay, lẻ phải, văn hoa, vậy thì tại sao bạn không lấy ra để ứng dụng cho tốt đẹp hơn. Nếu làm bậc Cha Mẹ thấy con mình ăn nói thiếu đạo đức, thiếu giáo dục, vô học thì như thế nào ???


Đọc tiếp ...