Thứ Năm, 24 tháng 9, 2009

Chị tôi !

Mỗi lần tôi nghe bài hát " Chị Tôi " cùa nhạc sỉ Trọng Đài, do ca sĩ Mỹ Linh trình bày, lòng cứ thấy buồn rười rượi, nhớ về người chị mà tôi yêu thương vô ngần.

   Chị hơn tôi 6 tuổi, chị thứ tư trong một gia đình gồm 8 anh chị em, trên chị là 2 anh trai, tôi thứ 7, dáng chị cao chuẩn mực, tóc dài đen láy xõa chấm vai, khuôn mặt trái xoan đầy đặn vẽ phúc hậu.

   Chị là chị gái lớn nhất trong nhà,nên mọi việc chị đều phụ mẹ lo toang, từ việc bếp núc, dọn dẹp, giặt giủ chị đều gánh vác hết cho các em, nhiều lúc thấy chị mệt nhưng chị vẫn vui cười không than nửa lời.

   Năm 1976, năm ấy chị vừa đúng 23 tuổi, là sinh viên Văn Khoa sài Gòn, chị rất siêng năng ,học rất giỏi, ngoài học ở trường chị về nhà dạy các em học thêm, chị là 1 tay văn nghệ của trường, mỗi lần có tổ chức văn nghệ , chị thường dẫn tôi đến xem, sau buổi diễn xong, chị dẫn tôi đi ăn Bún bò Huế ở Bùi thị Xuân  ( Cống Quỳnh ).

   Tôi là đứa thường làm cho chị buồn nhiều nhất, và cũng được chị yêu thương nhất, tôi ngang bướng, lì lợm, hay cải..., có lần tôi cải lời mẹ, chị nghe thấy và rất buồn vì tôi, nhưng chị không hề nói gì, ánh mắt chị nói lên điều đó. Tôi càng thấy nể phục và thương chị thật nhiều, chị có sức chịu đựng rất hay.

   Thế rồi, Tình yêu thơ mộng cúa chị được thêu dệt thành bản tình ca, anh chị yêu thương nhau, 2 bên gia đình chọn ngày lành tháng tốt, để chấp cánh đôi uyên ương ,hạnh phúc đến với chị bắt đầu  từ đấy .

  Ngày lễ cưới đã chọn  28 tháng 4  âm lịch ( 1976 ).

   Trời ơi ! Khi hay tin chị tôi bị tai nạn , tôi không tin là thật nữa. Vào 1 buổi chiều  ngày 21 tháng 4 âm lịch (1976 ) trên đường đi mời thiệp cưới , đến đoạn ngã tư Điện biên Phủ và Công Lý , 1 chiếc xe buýt đưa rước công nhân cán chết chị tôi, chị nằm bất động, bên cạnh chị thiệp cưới giăng tung trắng khắp mặt đường, người đi đường ai ai cũng ngậm ngùi, thương tiếc cho chị, cô gái trẻ trinh nguyên chưa được hạnh phúc bên người chồng thì vội vàng ra đi vĩnh viễn.

   Mỗi năm  cứ đến ngày giổ cùa chị ( 21 thãng 4 âm lịch ) tôi vô chùa viếng hài cốt và thấp hương cho chị, cầu nguyện cho chị mau siêu thoát, kiếp sau chị có hạnh phúc được trọn vẹn hơn ...... nước mắt tôi cứ chảy dài nghẹn ngào trong tiếng cầu nguyện, tôi yêu thương chị vô cùng, hình ảnh chị luôn ở trong tâm trí tôi .

   Anh rể hụt , giờ đây đã có 2 con, 1 trai 1 gái, đứa con gái lấy tên chị tôi làm chử lót  " Nhung Hạnh ", mỗi năm giổ chị anh đều dẫn vợ con về đông đủ, anh nói tôi là hình ảnh năm xưa của chị, tôi rất giống chị .

   

            MN.

Đọc tiếp ...

Thứ Ba, 22 tháng 9, 2009

Mặt nạ và cuộc đời ... phần 2

 

Kể từ hôm  anh quỳ xuống cầu hôn tôi... Tôi đã trở thành vợ của anh từ ngày ấy. Ba của anh đã gửi cho chúng tôi 1 bức thư :" Ba mẹ cùa các con rất mong các con trở về VN để tổ chức đám cưới. Tổ chức xong, các con muốn sống và lảm việc đâu tùy các con ba mẹ không ngăn cản ". Thực sự tôi rất yêu anh,và anh cũng như tôi, tôi không thể rời xa được tình yêu của mình.  

Tôi đã cùng anh trở về VN làm đám cưới, cả gia đình cha mẹ 2 bên đã vun đắp cho hạnh phúc của chúng tôi, đã tạo điều kiện hết mức cho chúng tôi có 1 lễ cưới thật đàng hoàng sang trọng. Chỉ duy nhất bên phía anh, ba anh có việc gấp phải đi nước ngoài ngay.

   Ông để lại quà chúc mừng cho chúng tôi là 1 cặp vé máy bay và chuyến du lịch trong tuần trăng mật tại Pháp mà ông đã thanh toán sẵn, tôi hiểu ý của ông và cám ơn ông vô cùng. Tôi biết, ông đã vì tôi, vì hạnh phúc của con trai ông mà im lặng và đồng ý chấp nhận tôi làm dâu.

   Nhưng sau chuyến tuần trăng mật, tôi không trở về VN nửa. Chồng tôi cũng vì tôi cùng ở lại định cư tại Mỹ. Chúng tôi cùng sống và làm việc ở đây. Cũng đã 14 năm trôi qua. Tôi chưa 1 lần trở lại VN cho dù quê hương của tôi, gia đình của tôi đang ở đó.

   Mỗi năm chúng tôi đều gửi vé máy bay về mời cha mẹ 2 bên qua thăm các cháu.Thường thì mẹ tôi và mẹ anh ấy qua thăm chúng tôi, còn cha dượng và ba anh ấy thì không. Mùa hè nào anh cũng cùng  2 con chúng tôi về thăm gia đình.

   Anh thường rủ tôi cùng về, nhưng tôi tìm mọi cách trì hoãn không đi cùng anh, lúc thì công việc bận rộn, lúc thì sức khõe, Chồng tôi quá yêu tôi, không một mải mai nào nghi ngờ vợ và anh cũng không bao giờ muốn biết tôi đã từng yêu ai trước khi gặp anh.

   Thực tình, trong suốt mười mấy năm qua,tôi không lúc nào sống thanh thản với hạnh phúc của mình cả.Tôi đã giấu biệt cái mối tình đầu, giấu biệt người đán ông tôi yêu đầu ,đối với chồng tôi, với cha mẹ tôi,với gia đình anh và ngay cả bản thân tôi nữa.

   Tôi chỉ sợ một ngày nào đó,chồng tôi, mẹ chồng tôi biết sự thật và sự sống cũa tôi sẽ rơi vào vực thẳm của đổ vỡ.

   Xin hãy nói cho tôi biết, tôi phải làm gì bây giờ đây để không phải đeo chiếc mặt nạ lên cuộc đời mình, để được sống thanh thản, bình thường như bao người phụ nữ khác, mà không phải luôn luôn  trốn chạy trong nổi sợ hải như thế này ....

Đọc tiếp ...

Thứ Hai, 14 tháng 9, 2009

Mặt nạ và cuộc đời .. Phần 1

   Câu chuyện của người 1 đàn ông, chạy trốn cái bi kịch ngẫu nhiên của số phận anh ta cho đến cuối cuộc đời, khi đã trở thành 1 ông lão gần đất xa trời vẫn phài cõng cái mặt nạ thập ác của đời mình xem ra thật phi lý và đau đớn. Nhưng có lẽ chỉ có những ai trong hoàn cảnh như vậy, bất đắc dĩ phải mang chiếc mặt nạ cho suốt cả cuộc đời mình mới thắm thía hết nỗi cay đắng,tủi nhục và bẽ bàng.

  Thú thật, câu chuyện của người đàn ông ấy đã thức tỉnh tôi,đã giúp tôi soi lại quá khứ, giúp tôi đủ can đãm để đối diện với chính mình.

  Giờ đây, tôi đã nghiêm túc nhìn lại bản thân, tôi phải sống tiếp như thế nào đây,phải làm gì để tâm hồn không đau nhức mỗi khi đối diện với sự thật.

   Tôi sinh ra và lớn lên ở Sài Gòn, tôi lớn lên không biết ai là cha của mình, mẹ tôi là một thiếu phụ xinh đẹp người Hà Nội,mẹ tôi làm nghề vũ nữ thường đi làm buổi tối và rạng sáng mới về nhà. Không một ai nói cho tôi biết tôi là ai, sinh ra vì đâu.Sau này ông bà ngoại tôi nói cho tôi biết hết sự thật.

   Thì ra, mẹ tôi lỡ bước sa chân trong tình yêu đầu đời với một họa sĩ nổi tiếng lúc bấy giờ. Người hoa sĩ ấy đã phụ mẹ tôi, khi biết mình mang thai, mẹ bị sốc , bỏ nhà ra đi, lúc đó mẹ tôi vừa ở cái tuổi 19.

   Mẹ tôi là 1 phụ nữ hiền dịu, chẳng qua vì cuộc mưu sinh nên mới làm cái nghề mà xã hội không coi trọng. Khi tôi lên 10 tuổi, mẹ tôi mới đi lấy chồng.Cha dượng tôi là 1 sỹ quan quân đội của chế cũ nhưng học tập cải tạo tốt nên vẫn được trọng dụng. Cha dượng tôi không cho mẹ làm nghề vũ nữ nữa, lấy nhau, cha dượng tôi gửi mẹ đi học lớp dược sĩ, sau đó về mở cho mẹ một cửa hàng bán thuốc tây. Mẹ tôi sinh thêm 5 người con nữa với cha dượng.

   Tôi được mẹ và cha dượng cho ăn học tử tế, năm tôi 17 tuổi tôi được du học ỏ Mỹ theo diện bão lãnh ở bên kia. Cha dượng tôi có nhiều người quen là Việt Kiều sinh sống ở Mỹ. Trong suốt thời gian học ở Mỹ, tôi đã gặp gỡ và đem lòng yêu một thương nhân giàu có, và chính người này là bạn của cha dượng tôi, người đã cưu mang giúp đỡ tôi trong những ngày đầu đặt chân tới Mỹ.

   Như là 1 vòng tròn của số phận, lúc đó tôi chỉ mới 18 tuổi, người đàn ông tôi yêu hơn tôi 24 tuổi, đã có gia đình đàng hoàng và yên ấm ở Sài Gòn. Ông ta là thương nhân,đi nước ngoài như đi chợ, một năm ông có tới 6 tháng ở Mỹ, họ hàng gia đình ông 1 nửa là ở Mỹ.

   Tình yêu như trái cấm, mang đầy đủ vị đắng, chát,ngọt ngào đối với một con bé ngây thơ lần đầu tiên biết yêu là Tôi. Cũng đủ giam giữ trái tim lạc lối trong khoảng thời gian rất dài ...5 năm trời .... 5 năm đủ cho trái tim thiếu nữ như tôi nhận ra đâu là hạnh phúc đích thực. là tình yêu đích thực đối với một cô gái trẻ như tôi. Nhưng thú thật, tôi đã không thể dứt ra nổi vòng tay ma lực của người đàn ông đáng tuổi cha tôi. Cho đến một ngày tôi gặp được anh... là chồng tôi bây giờ.

   Trong một lần trở về nhà nghỉ hé, tôi đã gặp anh trong 1 đêm sinh nhật của người bạn.Anh và tôi cùng tuổi,chúng tôi yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên. Một tình yêu sét đánh đã cuốn chúng tôi vào vòng xoáy ngọt ngào. Từ đó, tôi đoạn tuyệt với mối tình đầu trái đắng và nhận ra rằng tình yêu đích thực của tôi, hạnh phúc đích thực của tôi chính là người bạn trai cùng trang lứa ấy.

   Hai đứa tôi yêu nhau được 1 năm, chúng tôi quyết định đi đến hôn nhân, vào buổi sáng đẹp trời, anh dẫn tôi về nhà ra mắt bố mẹ và xin phép được cưới tôi làm vợ.

   Buổi ra mắt đầu tiên ở phía gia đình anh, lần đầu tiên tối đến tư gia của anh,khi bàn ăn đã đông đủ, chỉ chờ mỗi ba anh về, tôi đã cảm thấy có gì đó bất ổn. Cái linh cảm ấy làm cho tôi cháy ruột, cháy gan. Khi ba anh đột ngột bước vào phòng thì cả tôi và người đàn ông kia đều chết điếng người. Ba của người tôi sắp lấy làm chồng lại chính là người yêu đầu tiên trong mối tình lạc lối.

   Khó khăn lắm cả tôi và người đàn ông kia mới đủ bản lĩnh để giữ cho mọi việc diễn ra bình thường trôi chảy. Mặc cho người yêu tôi rạng rỡ hạnh phúc giới thiệu tôi với ba mẹ anh ấy, với các em, với ông bà,tôi ngồi như 1 pho tượng gỗ, môi cố gắng nở nụ cười mà lòng tôi như muối xát vào thịt, lúc này nếu tôi có phép thuật tôi biến đi thật nhanh, thế rồi cuộc gặp mặt cũng kết thúc, tôi chào mọi người ra về.

   Tôi mau chóng thoát khỏi căn nhà cũa anh, để cảm nhận được hết cái trớ trêu của duyên phận,của cuộc đời. Theo lịch trình, thì sáng hôm sau tôi sẽ đưa anh về nhà tôi để giới thiệu mẹ và cha dượng tôi, nhưng tôi đã cáo ốm và trì hoãn không cho anh tới. tôi sợ cha dượng biết anh là con trai của người bạn thân. Tôi sợ 1 sự thật khủng khiếp khi mọi người biết chuyện.

   Những ngày sau đó, tôi tìm cách trốn biệt anh mà không một lời giải thích. Tôi lặng lẽ thu xếp bay sang Mỹ sớm để kịp một Cty đang mời tôi. Trong lòng vô cùng đau khổ, tôi quyết định đoạn tuyệt với mối tình thứ 2. Cả mấy tháng trời tôi sống như một cái xác không hồn nơi xứ lạ. Bao nhiêu thư, điện thoại tôi đều từ chối không nhận, không trả lời.

   Thời gian đã trôi qua, vết thương lòng đã dịu bớt. Bỗng nhiên anh đột ngột xuất hiện nơi phòng làm việc của tôi với những bông hoa loa kèn trắng muốt anh mang từ quê hương sang. Anh đứng như trời trồng trước cửa phòng làm việc của tôi, quỳ xuống xin cầu hôn cưới tôi làm vợ.

   Xin hãy cho tôi biết, tôi phải làm gì bây giờ, đề không phải đeo chiếc mặt nạ lên cuộc đời mình, để được sống bình thường như bao người phụ nữ khác, mà không phải luôn luôn trốn chạy trong nổi sợ hãi như thế này ....

 

        Câu chuyện có thật, xẩy ra trong thời kỳ thay đổi , con người cũng đổi thay trong cuộc sống hoàn cảnh. Đúng là trái đất tròn, bé nhỏ quá ...

 

Đọc tiếp ...

Thứ Tư, 2 tháng 9, 2009

Vu Lan nhớ Mẹ

  Cứ mỗi độ Vu Lan về, nhìn những cơn mưa dầm dai dẳng ướt cả lối đi, gió thồi nhè nhẹ,trời se se lạnh, lòng tôi cảm thấy buồn man mác nhớ mẹ vô cùng.Tôi thương mẹ tôi hơn bao giờ hết không gì thay thế được..

  Mỗi năm đến mùaVu Lan, tôi thường về thăm mẹ, đi chợ nấu cho mẹ món ăn mà mẹ thích nhất ,cả nhà quây quần bên mâm cơm. vừa ăn vừa nói chuyện thuyên thuyên, nhìn gương mặt mẹ lúc này thấy vui tươi và hạnh phúc,  tôi chợt hiểu ra rằng mẹ đang cần có sự họp mặt đông đủ các con.

  Lâu lắm rồi, tôi chưa được nằm bên mẹ như thế này,hơi mẹ ấm áp chứa chan tình yêu thương, tôi nghẹn ngào ôm choàng lấy mẹ .... mẹ ơi con thương mẹ quá, trong tiếng nghẹn ngào của tôi, mẹ đã nhìn thấy những giọt nước mắt chảy dài trên má ..." Con nhỏ này già đầu mà còn mít ướt ".... tôi biết tuy mẹ  nói vậy, nhưng không bao giờ mẹ không lo lắng dù biết rằng con mình đã lớn.

   Suốt cuộc đời mẹ chỉ lo cho các con, lúc còn nhỏ mẹ lo chén cơm,manh áo, dạy dỗ nên người, giờ phút này tuổi mẹ đã già yếu vậy mà vẫn cứ lo, mỗi khi tôi về chơi thăm mẹ, mẹ thường hỏi thăm ...." Bé Ngân có khõe không ?, học hành ra sao, có được học sinh giỏi không ?, còn thằng Khoa thế nào?, ra trường đi làm chưa" im lặng hồi lâu mẹ như chợt nhớ ra còn thiếu chưa hỏi đến tôi ....." còn con sao rồi, làm ăn thế nào ? vợ chồng hạnh phúc không con ?" chỉ bấy nhiêu câu hỏi thăm, tôi cũng hiểu được mẹ thương con đến chừng nào,

  Mẹ ơi ! hôm nay con ngồi viết những dòng chữ này về mẹ, con xin cầu nguyện cho mẹ được mạnh khõe, an lành. Suốt cuộc đời mẹ cho chúng con tình yêu thương vô bờ bến, mẹ là bóng mát dịu êm, đã che chở,nuôi nấng con nên người, mẹ là nguồn sống là tình thương yêu bất tận. Cả đời mẹ hy sinh, chịu đựng sẵn sàng gánh vác sự khó khăn cho con . ....

                  

                           Vu Lan nhớ Mẹ nghẹn ngào

                     Lời ru của Mẹ nhớ hoài không quên 

                           Hoa hồng con cài lên áo 

                     Kính dâng lên Mẹ ngàn đời nhớ thương

                                    

                         Con gái của Mẹ.

.                              MN.

                          

Đọc tiếp ...