Thứ Hai, 26 tháng 12, 2011

Thương !

Tiếng rao thánh thót giọng nam bộ : Ai ăn xôi bắp hông ... Ai ăn xôi bắp hông ...


                                      

Trong một con đường nhỏ nội bộ nằm khuất yên ắng giữa lòng phố xá, từng ngày tiếng rao thân thuộc vẫn vang lên, mỗi sáng sớm và những đêm khuya. Bốn mùa như một, khi tiếng rao vang lên ở con đường nhỏ đang yên ắng ngủ thì đồng hồ cũng vừa reo đúng 5 giờ sáng.

 

Những công nhân ở xóm trọ hé cửa nhận lấy gói xôi, ăn vội để làm ca sớm. Học sinh, sinh viên cũng ăn xôi bắp như một món ngon không thể thiếu. Tiếng rao như một phần cuộc sống vốn lặng lẽ của cả xóm

 

Để có mặt sớm trong con hẻm, chị hàng xôi phải dậy thật sớm để chuẩn bị mọi thứ, đi một quãng đường bộ khá dài từ khu phố 1 đến khu phố 5. Có những người ở đây xem chị là người “trung chuyển” hương vị đồng quê lên phố.

 

Chị vẫn cần mẫn đi giữa cuộc đời nắng mưa để kiếm từng đồng còm cõi nuôi con. Những đứa con của chị ở dưới quê thi thoảng cũng tranh thủ thời gian lên  phụ mẹ bằng cách bán khoai lang, đậu phộng luộc, nhưng năn nỉ lắm chị mới cho theo. Chị bảo: “Không muốn đứa con nào khổ cả, chỉ một mình khổ là đủ lắm rồi, làm sao cho con cái tập trung vào học tập”. Thương cho một tấm lòng của người mẹ!

 

Mấy ngày nay không nghe thấy tiếng rao của chị, tự dưng cũng cảm thấy thiếu âm thanh cung bậc quen thuộc,  nhiều đêm tôi đợi chờ một tiếng rao như đợi chờ một khoảnh khắc bình yên, thân thiết. Để rồi một ngày tiếng rao ấy im bặt, không thấy bóng dáng gánh xôi từ xa của chị nữa .

 

Nghiệm lại mới biết tiếng rao của chị hàng xôi như món ăn tinh thần không thể thiếu. Hỏi ra mới biết chị bệnh nằm viện một tuần liền nên không bán.

 

Nhiều ngày sau, nghe mấy người hàng xóm bảo chị bị ung thư giai đoạn cuối đang nằm viện, lòng buồn như vừa mất đi một thứ gì rất gần gũi. Cả xóm buồn buồn nghĩ về người đàn bà thân thiện chân chất quê. Dường như còn đó một tiếng rao.

.. Ai ăn xôi bắp hông ... tiếng rao vang xa .. xa dần .. xa dần .. dần ..Vắng lặng trong màn đêm .


Đọc tiếp ...

Thứ Bảy, 17 tháng 12, 2011

Tôi là ...

Đọc và thấy hay post lên để mọi người cùng xem và suy ngẫm đâu đó hiện thực trong cuộc sống bên mình.


Sau vài ba lần chơi thả xúc xắc với nhóm bạn, đứa nhỏ bỗng giận dữ đứng dậy và tuyên bố “ Tớ chẳng chơi nữa, nghỉ!”. Nó gằn giọng, dứt khoát.  Những đứa khác đồng thanh ngạc nhiên, tròn mắt lạ lẫm trước sự kiện bất thường ấy. Là vì…vì… các cậu chơi ăn gian… Không phải bạn nó đã chơi xấu, không trung thực với nó, nhưng thực ra nó không muốn là kẻ thua bại trong cuộc chơi. Nó phải thắng. Nó phải được chúc tụng, được bầu làm thủ lãnh, được những ánh mắt khác thán phục, coi nó là thần tượng… Đơn giản, thằng bé đang muốn khẳng định chính mình.


Chẳng cứ gì chú nhóc nọ, mà nơi mỗi người chúng ta vẫn có những giai đoạn, những thời điểm sống với cái nhu cầu nằm bên trong chính mình: nhu cầu khẳng định bản thân. Trải dài trong nhịp đời luân chuyển, thỉnh thoảng, ta lại muốn tìm cho mình một chỗ đứng giữa đám đông, với một con người dưới nhiều góc độ khác nhau. Ngôn ngữ, hành vi sẽ chất chứa, mang đầy sự nhạy cảm, âm lượng và màu sắc của cái nhu cầu bình thường, nhỏ nhoi ấy.


Người ta bảo đó là nhu cầu bình thường của con người, nhưng nhiều khi, nó lại trở nên bất thường với những xung động lạ khi con người muốn nói với người khác về “cái tôi”của mình.


Nhiều lúc, ta thấy mình thật ngây ngô khi cố gắng đi tìm một vị thế cho mình giữa một đám đông, với một con người cụ thể. Tìm một chỗ đứng, tìm một ảnh hưởng… ta loay hoay vất vả để tìm những phương tiện có thể đạt mục đích. Chẳng muốn đứng phía sau mọi người, ta cố tình xô đẩy, dạt anh chị em để len lên hàng đầu, vào chỗ nhất để tìm một lời khen, sở hữu một ánh mắt, để xoá đi hình ảnh của người quanh ta bằng những hiệu ứng mà ta có thể “ xử lý ảnh” với kỹ thuật tinh vi và hiện đại.


       Cái mê cung đi tìm bản thân, tìm một ảnh hưởng, tìm sự khẳng định ấy khiến ta như rơi vào cõi mê cung quái qủy, ranh mãnh… để rồi không thể tìm được lối ra, thoát khỏi những ràng buộc ích kỷ, nhỏ nhoi nhất. Bằng những lý luận vốn có, bằng những kỹ năng gạn lọc, ta có thể bài bác người anh em với những lập luận, chứng minh mang nhiều sự chủ quan nhất. Ta khôn ngoan lật úp thế cờ của người anh em mà đôi tay dường như vẫn sạch trong, không vương bẩn sự xấu xa như thiên hạ vẫn thường làm.



 Têrêsa Ngọc Lễ

Đọc tiếp ...

Cho là Nhận!



Đôi khi bạn cảm thấy cuộc đời này thật bất công! Bạn đã cho đi quá nhiều mà không nhận lại được bao nhiêu..

Bạn tự nhủ rằng từ giờ sẽ sống ích kỷ hơn, cho đi ít hơn và nhận từ người khác nhiều hơn. Nhưng... thực tế khi bạn thay đổi cách sống mới này, bạn nhận ra chẳng phải vì mình cho ít đi, mà nhận được nhiều hơn lên.

Vấn đề thực ra rất đơn giản. Khi bạn cho đi là bạn đã nhận được nhiều hơn thế, đó là những niềm vui vô hình mà bạn không chạm vào được.

Bạn thắc mắc rằng tại sao khi người khác buồn thì bạn luôn ở bên cạnh họ để xoa dịu vết thương lòng cho họ, rồi đến khi họ tìm lại được niềm vui họ sẽ lại quên bạn. Còn bạn, khi bạn buồn ai sẽ là người lắng nghe và thấu hiểu nỗi lòng của bạn đây?

Cuộc đời này là một vòng tròn. Thật ra không có sự bất công nào ở đây hết, có hay chăng sự nhận lại từ người khác chỉ là đến sớm hay muộn với bạn mà thôi và cái quan trọng là bạn có mở rộng lòng mình để nhận nó hay không!

Tất cả chúng ta sinh ra và tồn tại trên đời này đều mắc nợ nhau. Cho đi, nhận lại là hình thức luân phiên để trả nợ lẫn nhau.

Khi bạn cho đi những điều tốt đẹp thì bạn sẽ nhận được sự bình yên trong tâm hồn. Bạn phải hiểu rằng cho đi không có nghĩa là có sự toan tính ở đây. Bạn càng tính tóan thì bạn lại càng cảm thấy bị dồn nén, bạn cho đi mà tâm bạn không tịnh. Khi ấy bạn vừa phải cho mà vừa không được nhận niềm vui vô hình từ chính bản thân cái cho đi của bạn.

Tất cả mọi thứ chúng ta làm cho nhau đều có sự vay trả. Đôi khi là sự vay trả hữu hình và đôi khi cũng là một sự vay trả vô hình.

Mỗi người chúng ta quen biết nhau, yêu nhau, ghét nhau, căm thù nhau... âu cũng là cái duyên. Có duyên mới biết, mới quen, mới yêu, mới ghét!

Cái duyên ban đầu là do trời định nhưng để gắn bó lâu dài, muốn biến cái duyên ấy thành tình yêu thương thì là do chúng ta quyết định, nhờ vào cái cho đi của mỗi người.

Nhưng trong tình yêu không có sự trông mong được nhận lại, bởi tình yêu luôn luôn là một thứ điều luật không công bằng của trái tim, không có định nghĩa cũng chẳng có lý lẽ. Có hay chăng cái nhận được là hạnh phúc. Không thì bạn nhận được sự chán chường, đau khổ!

Tất cả đều trong một vòng tròn luẩn quẩn.

Nhưng dù biết đôi khi cuộc sống không được như ý muốn của ta, thì hãy cứ cho đi. Cho đi là bạn đã tự yêu thương lấy chính bản thân mình. Bạn đã hòa vào dòng chảy của cuộc sống, của đời người.

Đời người như đời sông, như cuộc sống hoà tan với thời gian, luôn trôi đi nhưng không ngừng đổi mới, mãi biến chuyển nhưng muôn đời vẫn thế.

Cho đi nhé!



Đọc tiếp ...