Đây là bài viết của một người bạn cùng sống chung quận TĐ với MN
Post lên để các bạn cùng xem và cùng suy nghĩ,chia sẻ và cư xử với nhau cho cuộc đời thêm tốt đẹp hơn.
Bỗng nhiên, một ánh mắt nhìn đăm đăm khiến tôi giật mình thảng thốt. Một người đàn ông khoảng tuổi trung niên. Ánh mắt đặc biệt đến nỗi khiến tôi không khỏi chú ý. Tôi nghĩ rằng mình có thể nói chuyện với ông.
Tôi gọi người đó là chú.
Chú đã trải qua biết bao biến cố trong cuộc sống của mình. Cũng đã từng phải ngậm đắng, nuốt cay trước bất công và nghiệt ngã của cuộc đời.
Khuôn mặt lạnh lùng, cái nhìn sâu thăm thẳm và mỗi khi ánh mắt đó soi vào bạn, thật khó mà lảng tránh. Tôi bắt đầu thấy có cái gì khó chịu, khó ưa, nhưng mặt khác cũng thấy cái gì đó thú vị toát ra từ con người này.
Chú bật cười, một cái cười sảng khoái lạ lùng. Trên khuôn mặt một chiếc răng khểnh khiến khuôn mặt trở nên rất có duyên. Và ánh mắt trở nên long lanh, ấm áp lạ lùng. Xung quanh, tất cả dường như được thức tỉnh.
Chao ôi! Một con người tràn đầy nhựa sống và tinh thần lạc quan.
Rồi lại giọng trầm ngâm và cái nhìn đăm chiêu, chú giảng và chia sẻ với tôi biết bao nỗi lòng. Cuộc đời này có nhiều thứ trớ trêu lắm. Con người trên đời này cũng có lắm kẻ gian ác và xảo quyệt, sống chỉ biết mình mà không biết đến người khác. Sống chỉ yêu có bản thân mình. Còn có những kẻ tin, theo, lầm tưởng, cho rằng họ là những người tốt. Đó là kẻ khờ dại.
“Còn loại người nào nữa không chú?” – tôi ướm hỏi. “Có chứ, trên đời này theo chú thì có 3 loại người: người tốt, người gian ác, kẻ khờ dại…” – rồi chú trầm ngâm kể.
Chú đã từng là kẻ khờ dại. Khờ dại vì tin yêu sai người, vì không nhìn rõ được bộ mặt của những kẻ gian xảo. Nhưng cháu biết không, ông trời đã cứu chú, cho chú thấy đâu là người tốt, kẻ xấu. Tuy nhiên, theo thỏa thuận để được cái nhìn đó chú đã phải trả một cái giá cháu ạ!
Vậy là vào cái tuổi đẹp nhất của con người, tuổi của các cháu đó, tuổi tràn đầy mộng mơ và lý tưởng, tuổi tràn đầy nhiệt huyết và khát khao sống, khát khao trưởng thành, một biến cố được sắp đặt, một thử thách được đặt ra. Tạo hóa cho con người gặp nhau để lớn lên nhưng tạo hóa cũng tạo ra những cơ duyên để những người yếu đuối rơi vào sai lầm.
Tuổi trẻ nhiệt huyết và căng tràn sức sống nhưng cũng bồng bột và dễ sai lầm. Tình huống từ một sự sai lầm và vấn đề là con người phản ứng như thế nào? Cách phản ứng của họ là cách mà họ nói với cuộc đời họ là ai, họ là người như thế nào.
Từng người có cách đối diện với sai lầm khác nhau. Có người im lặng, lắc đầu, bỏ đi. Họ là kẻ hèn nhát. Có người vui mừng sung sướng vì sự sai lầm của người khác. Người khác xấu là mình cảm thấy hạnh phúc và tận hưởng hạnh phúc bằng việc reo vang cho cả thế giới biết họ là những người xấu. Họ thấy tự hào về mình quá, ít ra mình cũng tốt hơn những người đang mắc sai lầm. Nhưng xin thưa rằng: chưa chắc!
Hãy quan sát kìa, họ đi khắp nơi, nói với toàn thể mọi người. Đấy thấy chưa, chỉ có tao là tốt thôi, còn những người kia là xấu hết. Bọn bay muốn thành người hả? Vậy hãy tin tao, theo tao vì bọn kia chỉ toàn là xấu xa và nhân cách bẩn thỉu thôi.
Cháu biết không? Chú đau đớn, xót xa vì những cư xử không phải là “người” như thế.
Trong khi họ khiến chú đau đớn, xót xa. Họ tụ tập nhau vùi dập nhân cách của người khác. Họ sung sướng và mãn nguyện. Nhưng họ đâu biết họ cũng chỉ là một vai diễn trong màn kịch cuộc đời, trong đó có những người đang xem họ diễn và phán xét họ. Họ không biết được rằng với những gì họ diễn, họ cũng được xếp vào nhóm những nhân cách bẩn thỉu.
Con người sống trên đời không biết cách yêu thương, chấp nhận, tha thứ và giúp nhau cùng tiến bộ mà chỉ biết vui dập và phán xét nhau. Không muốn người khác tốt hơn mình. Mình tốt vì có những người xấu hơn mình. Đó là cách sống của loại con khác chứ không phải là con người!
Con người hãy biết rằng: trên đời không ai là hoàn thiện, ai cũng có cái xấu và những khiếm khuyết. Những khiếm khuyết đó là để con người biết gắn bó với nhau, bổ sung và giúp nhau tiến bộ chứ không phải cái xấu của mình thì biết che đậy, cái xấu của người khác thì đem ra mà chà đạp cho người ta không thể ngước lên và sống tiếp được nữa. Như vậy làm sao mà tiến bộ, mà trưởng thành được. Muôn đời chỉ là “con” chứ cũng chẳng thành “người”.
Còn những người sai lầm, hãy nhìn thật rõ, không lẩn tránh, hãy biết đối mặt với chính mình. Mình tin vào chính mình, cố gắng sống tốt và hoàn thiện bản thân. Biết đặt niềm tin đúng nơi, đúng người.
Cháu biết không, bây giờ chú đã có mọi thứ, một sự nghiệp, một mái ấm, và một con người biết sống thật. Chú cám ơn mọi biến cố trong cuộc đời. Rồi thỉnh thoảng buồn chú lại đem ra suy ngẫm để sống tốt hơn cháu ạ!
Hãy nhớ rằng khi nhìn một tờ giấy trắng đừng mải tìm những chấm đen mà quên đi nó là một tờ giấy trắng, rồi đến khi nhìn lại thấy mình con đen hơn nó. Hãy biết tha thứ chứ đừng vùi dập và xét đoán người khác, cháu nhé!
Tôi bước chân ra về mà lòng nặng suy tư. Giờ thì tôi biết mình phải làm gì.
Chú ấy không biết tôi cũng đang phải chịu đựng những thứ mà chú từng phải chịu.
Chú ơi! Cháu sẽ không oán trách gì nữa. Cháu sẽ tha thứ, tha thứ hết cho họ. Những người đã làm cháu đau, đã gây biết bao tổn thương cho cháu!
Vậy là tôi đã tìm sự giải thoát cho chính bản thân mình. Sẽ không còn những oán trách và bao đêm liền khóc ròng rã nữa.
Thấy tuyệt vời! Nhẹ nhõm và thoải mái. Tôi thấy lòng bình yên đến lạ.
Post lên để các bạn cùng xem và cùng suy nghĩ,chia sẻ và cư xử với nhau cho cuộc đời thêm tốt đẹp hơn.
Bỗng nhiên, một ánh mắt nhìn đăm đăm khiến tôi giật mình thảng thốt. Một người đàn ông khoảng tuổi trung niên. Ánh mắt đặc biệt đến nỗi khiến tôi không khỏi chú ý. Tôi nghĩ rằng mình có thể nói chuyện với ông.
Tôi gọi người đó là chú.
Chú đã trải qua biết bao biến cố trong cuộc sống của mình. Cũng đã từng phải ngậm đắng, nuốt cay trước bất công và nghiệt ngã của cuộc đời.
Khuôn mặt lạnh lùng, cái nhìn sâu thăm thẳm và mỗi khi ánh mắt đó soi vào bạn, thật khó mà lảng tránh. Tôi bắt đầu thấy có cái gì khó chịu, khó ưa, nhưng mặt khác cũng thấy cái gì đó thú vị toát ra từ con người này.
Chú bật cười, một cái cười sảng khoái lạ lùng. Trên khuôn mặt một chiếc răng khểnh khiến khuôn mặt trở nên rất có duyên. Và ánh mắt trở nên long lanh, ấm áp lạ lùng. Xung quanh, tất cả dường như được thức tỉnh.
Chao ôi! Một con người tràn đầy nhựa sống và tinh thần lạc quan.
Rồi lại giọng trầm ngâm và cái nhìn đăm chiêu, chú giảng và chia sẻ với tôi biết bao nỗi lòng. Cuộc đời này có nhiều thứ trớ trêu lắm. Con người trên đời này cũng có lắm kẻ gian ác và xảo quyệt, sống chỉ biết mình mà không biết đến người khác. Sống chỉ yêu có bản thân mình. Còn có những kẻ tin, theo, lầm tưởng, cho rằng họ là những người tốt. Đó là kẻ khờ dại.
“Còn loại người nào nữa không chú?” – tôi ướm hỏi. “Có chứ, trên đời này theo chú thì có 3 loại người: người tốt, người gian ác, kẻ khờ dại…” – rồi chú trầm ngâm kể.
Chú đã từng là kẻ khờ dại. Khờ dại vì tin yêu sai người, vì không nhìn rõ được bộ mặt của những kẻ gian xảo. Nhưng cháu biết không, ông trời đã cứu chú, cho chú thấy đâu là người tốt, kẻ xấu. Tuy nhiên, theo thỏa thuận để được cái nhìn đó chú đã phải trả một cái giá cháu ạ!
Vậy là vào cái tuổi đẹp nhất của con người, tuổi của các cháu đó, tuổi tràn đầy mộng mơ và lý tưởng, tuổi tràn đầy nhiệt huyết và khát khao sống, khát khao trưởng thành, một biến cố được sắp đặt, một thử thách được đặt ra. Tạo hóa cho con người gặp nhau để lớn lên nhưng tạo hóa cũng tạo ra những cơ duyên để những người yếu đuối rơi vào sai lầm.
Tuổi trẻ nhiệt huyết và căng tràn sức sống nhưng cũng bồng bột và dễ sai lầm. Tình huống từ một sự sai lầm và vấn đề là con người phản ứng như thế nào? Cách phản ứng của họ là cách mà họ nói với cuộc đời họ là ai, họ là người như thế nào.
Từng người có cách đối diện với sai lầm khác nhau. Có người im lặng, lắc đầu, bỏ đi. Họ là kẻ hèn nhát. Có người vui mừng sung sướng vì sự sai lầm của người khác. Người khác xấu là mình cảm thấy hạnh phúc và tận hưởng hạnh phúc bằng việc reo vang cho cả thế giới biết họ là những người xấu. Họ thấy tự hào về mình quá, ít ra mình cũng tốt hơn những người đang mắc sai lầm. Nhưng xin thưa rằng: chưa chắc!
Hãy quan sát kìa, họ đi khắp nơi, nói với toàn thể mọi người. Đấy thấy chưa, chỉ có tao là tốt thôi, còn những người kia là xấu hết. Bọn bay muốn thành người hả? Vậy hãy tin tao, theo tao vì bọn kia chỉ toàn là xấu xa và nhân cách bẩn thỉu thôi.
Cháu biết không? Chú đau đớn, xót xa vì những cư xử không phải là “người” như thế.
Trong khi họ khiến chú đau đớn, xót xa. Họ tụ tập nhau vùi dập nhân cách của người khác. Họ sung sướng và mãn nguyện. Nhưng họ đâu biết họ cũng chỉ là một vai diễn trong màn kịch cuộc đời, trong đó có những người đang xem họ diễn và phán xét họ. Họ không biết được rằng với những gì họ diễn, họ cũng được xếp vào nhóm những nhân cách bẩn thỉu.
Con người sống trên đời không biết cách yêu thương, chấp nhận, tha thứ và giúp nhau cùng tiến bộ mà chỉ biết vui dập và phán xét nhau. Không muốn người khác tốt hơn mình. Mình tốt vì có những người xấu hơn mình. Đó là cách sống của loại con khác chứ không phải là con người!
Con người hãy biết rằng: trên đời không ai là hoàn thiện, ai cũng có cái xấu và những khiếm khuyết. Những khiếm khuyết đó là để con người biết gắn bó với nhau, bổ sung và giúp nhau tiến bộ chứ không phải cái xấu của mình thì biết che đậy, cái xấu của người khác thì đem ra mà chà đạp cho người ta không thể ngước lên và sống tiếp được nữa. Như vậy làm sao mà tiến bộ, mà trưởng thành được. Muôn đời chỉ là “con” chứ cũng chẳng thành “người”.
Còn những người sai lầm, hãy nhìn thật rõ, không lẩn tránh, hãy biết đối mặt với chính mình. Mình tin vào chính mình, cố gắng sống tốt và hoàn thiện bản thân. Biết đặt niềm tin đúng nơi, đúng người.
Cháu biết không, bây giờ chú đã có mọi thứ, một sự nghiệp, một mái ấm, và một con người biết sống thật. Chú cám ơn mọi biến cố trong cuộc đời. Rồi thỉnh thoảng buồn chú lại đem ra suy ngẫm để sống tốt hơn cháu ạ!
Hãy nhớ rằng khi nhìn một tờ giấy trắng đừng mải tìm những chấm đen mà quên đi nó là một tờ giấy trắng, rồi đến khi nhìn lại thấy mình con đen hơn nó. Hãy biết tha thứ chứ đừng vùi dập và xét đoán người khác, cháu nhé!
Tôi bước chân ra về mà lòng nặng suy tư. Giờ thì tôi biết mình phải làm gì.
Chú ấy không biết tôi cũng đang phải chịu đựng những thứ mà chú từng phải chịu.
Chú ơi! Cháu sẽ không oán trách gì nữa. Cháu sẽ tha thứ, tha thứ hết cho họ. Những người đã làm cháu đau, đã gây biết bao tổn thương cho cháu!
Vậy là tôi đã tìm sự giải thoát cho chính bản thân mình. Sẽ không còn những oán trách và bao đêm liền khóc ròng rã nữa.
Thấy tuyệt vời! Nhẹ nhõm và thoải mái. Tôi thấy lòng bình yên đến lạ.
Tem cho em nè!
Trả lờiXóaKhi ta hiểu sống là vận động mỗi ngày , là phải học cách chấp nhận niềm vui , nỗi buồn , là chấp nhận được mất , thiệt hơn ...là ta tự biết cách mỉm cười với mọi điều sau cái phút đau thương cay đắng Nhon ạ ... Bình yên ngheng
Trả lờiXóaChính những biến cố, những sóng gió trong cuộc đời sẽ làm cho con người ta lớn lên Chị ạ.
Trả lờiXóa...
Trả lờiXóaMột xã hội thu nhỏ trong một entry. Đoạn đầu tả về chú ấy.. làm chị nhớ lắm một người. Khi vứt bỏ được những phiền muộn lòng sẽ bình an thư thái hơn. Chị đã từng như thế!
Trả lờiXóaCó vẻ chị gần giống một người dại khờ trong entry này đấy.
Trả lờiXóaMình gặp khá nhiều biến cố trong đời kể từ sau " biến cố " 1975 từ cuộc sống bình thường cho đến chuyện tình cảm . Chưa bao giờ gia đình mình thấy mình chảy nước mắt vì thất vọng , vì đau đớn .. mình chỉ yên lặng để ngẫm nghĩ những điều đã qua dù trong lòng mình tan nát . Không oán trách ai , không giận hờn gì ai , xem mọi thứ là điều đáng tiếc nhưng cũng không thể xem nhẹ như một trò chơi.
Trả lờiXóaThành ra mình có đủ thì giờ để suy nghĩ với chính mình , chọn lọc , rút tỉa để rồi cuối cùng, thấy sự bình yên chính là lời giải đáp .
Mình kết luận bằng câu nói của một chị bạn lớn tuổi khi nói về mình như thế này : Tui mà như bà, chắc tui chết ...
@songlam :zị mừ chị tưởng cứ ăn cơm uống nước uống sữa con người ta mới lớn lên chứ ...hì hì...
Trả lờiXóaCám ơn chị
Trả lờiXóaSống là phải biết tha thứ. lòng mới thấy nhẹ nhàng và bình an .. cám ơn G
Trả lờiXóaCuộc đời không phằng lặng , có những cơn gió nhỏ rồi lại sóng lớn ,vượt qua khó khăn ta mới thấy mình lớn hẳn lên ... cám ơn em trai
Trả lờiXóahihihi..
Trả lờiXóaTrong cuộc sống ai cũng phải trãi qua sóng gió cúa cuộc đời chị àh, mình vượt qua được thì mới thấy cuộc sống có nhiều ý nghĩa hơn.
Trả lờiXóaEm bắt tay với chị ... em cũng là loại người thứ 3 (người dại khờ) cám ơn chị
Trả lờiXóaMình có khác gì bạn đâu.. cũng ba chìm bảy nổi chín lênh đênh...vừa mới yên sóng thì lại có cơn sóng khác nổi lên...Mong ngày còn lại được bình yên.
Trả lờiXóaBạn thì cứng chắc hơn tui .. Chúc bạn mình được bình yên và thanh thản
Ừa ! thì cũng phải ăn chứ ...hihii
Trả lờiXóaAnh ta nói rất đúng trên đời có 3 loại người "người tốt, người gian ác, kẻ khờ dại…”mà người khờ dại họ có lợi thế hơn hết.Họ được nhiều bạn bè yêu và quý mến (Hay còn gọi là bị lợi dụng lòng tốt)
Trả lờiXóaBây giờ thấy nhẹ nhỏm rồi nhé MN...
người sống xởi lởi trời cho....
Trả lờiXóaDạ ! cám ơn anh. em là người thứ 3 đó anh àh. đọc xong em thấy nhẹ lòng hơn.
Trả lờiXóaẶc ..ặc
Trả lờiXóaChị yêu ơi em cũng là kẻ khờ khạo đó , chẳng biết cuộc sống ngày mai sẽ ra sao ? Nhưng hiện tại đang là bão tố chị ạ . Em cũng mong lắm hai từ " Bình yên " thôi .
Trả lờiXóaEm cũng nghĩ giống chị. Cho SL lớn theo kiểu SL đi.
Trả lờiXóaEm thì đang nghĩ như vậy mà không biết chị thấy đúng không. Đúng là không ai muốn mình đau, nhưng cái việc mình bị đau lâu một phần lớn là do mình. Thí dụ như nếu người ta vùi dập mình, mà mình rơi vào trạng thái tiêu cực thì người ta càng vùi dập mình nhiều hơn, mặt khác tâm trạng mình sẽ buồn khổ đau đớn vật vã...., nhưng nếu mình dám can đảm đương đầu thì thứ nhất tâm lý mình được giải phóng và thứ hai đối phương thấy khó làm gì được mình thì sẽ chùn tay.
Trả lờiXóaHihi.
Chị nghỉ cái gì cũng có cái giá của nó em àh, Mình đường đường chính chính không việc gì phải sợ, rồi thí cũng có câu trả lời, người hại không chết, trời hại mới sợ ... Cám ơn em trai nhìu
Trả lờiXóaChúc em như ý hai chữ "Bình Yên" nhé MH
Trả lờiXóaBình yên chị nhé :-)
Trả lờiXóaCám ơn em trai.. em cũng thế nhé
Trả lờiXóaSống cho xứng đáng cũng chẳng phải là khó khăn hay phải học hỏi, mọi sự do bản chất con người thôi. Nhân vật trong truyện đã thấu hiểu cuộc đời có những trầm luân như vậy mà thấy mình vừa học hay cảm nhận được từ đó tâm hồn thư thái để không còn đau khổ than khóc sau khi nghe ông bạn trung niên kể về cuộc đời cách sống mà ông đã nghiền ngẫm trải qua.
Trả lờiXóa