Thứ Bảy, 24 tháng 4, 2010

Thì thầm của một loài hoa dại



Có ai nói hoa dại chúng tôi cần được sự chăm sóc không ?

Có lẽ ai cũng sẽ trả lời là không. Vì hoa dại cần gì phải chăm sóc chúng, cứ mọc lên mà chẳng cần bàn tay chăm bẵm tưới nước nâng niu mỗi ngày.

Hoa dại ...Tôi ...là một loài hoa mọc ven đường. hay một góc vườn tăm tối không con người nào chịu nhìn và dòm ngó tới.

Có nhũng điều không dám đứng ngang hàng cùng những cành hồng kiêu sa. âm thầm lặng lẻ chấp nhận cho số phận ven đường .

Làm sao hoa hồng hiểu được sự đơn độc. thầm lăng của loài hoa dại tự sinh, tự diệt, tự phải đối phó với muôn vàn khắc nghiệt, đối phó với những loài sâu bọ . Chúng tôi lớn lên trong sự vô tâm của con người, đôi khi vẫn bị hứng những rác rưởi đổ trút vào đầu chúng tôi. những bước chân chà đạp vô tình của con người lên thân thể tôi.

Những trận mưa giông, bão tố ,thì dù có tan tác xơ xác chỉ còn sót lại một chút rễ cũng đủ cho loài hoa dại chúng tôi tiếp tục sinh tồn và vươn lên .

Loài hoa dại .. Tôi ...vốn không kiêu sa, quý phái như hoa hồng, không xinh đẹp. không hương , không sắc như hoa cúc , hoa mai. Nhưng có lẽ vì thế mà hoa dại ..Tôi ..có một sức sống mà ít loài cây nào có được " bền bỉ và dai dẳng ".

Nhưng sự thật có mấy ai muốn thấy sự có mặt của đám hoa dại chúng tôi ,len lỏi trong khu vườn đẹp đẻ của mình, và nhất  là bên cạnh những cây hoa lan, hoa hồng rực rỡ màu sắc , có giá trị mà con người vẫn giành thời gian chăm bón, nâng niu hằng ngày, dẫu chăng nữa khi thấy bụi hoa dại nào đó, thì chúng tôi cũng bị dọn sạch, nhường chỗ cho những bụi hoa thanh cao đài các, không thì cũng bị ai đó giẫm nát .

Lắm lúc hoa dại ...Tôi ... cũng chạnh lòng, nghỉ sao mình không được chăm sóc, nâng niu như các loài hoa khác, chạnh lòng buồn, chạnh lòng nghỉ, rồi đến khi héo úa cũng chẳng ai hay. ai biết tới .

Thật tội nghiệp cho một kiếp hoa dại ... mong manh ...luôn bị bỏ rơi, suốt đời cũng chỉ hoang dại mà thôi...!


MN.




Đọc tiếp ...

Thứ Sáu, 16 tháng 4, 2010

Khi ta 50 ..!

50,tới đỉnh dốc rồi. Không hối hả hăng hái như thuở 20, không khôn ngoan sắc bén như thời 30, nhưng đủ cứng rắn tỉnh táo để biết nên làm gì, không nên làm gì, được không quá vui, mất không quá buồn, còn phía trước chưa qua, chưa dám phán.


50, vượt qua được một chặng đường không mệt mỏi, có được và mất, học hỏi và tích lũy được nhiều kinh nghiệm.


50, không còn tốc độ chạy đua mà đã bắt đầu những bước khoan thai.
Ngẫm về sự đời, khôn ra từ những thất bại của mình, của người.  : bớt nóng nảy, hiếu chiến, biết kiềm chế, cay cú, bớt kiêu căng, ích kỷ ,và biết sống vì mọi người thực lòng, từ trong tâm.

 

            Hình chụp Sinh nhật lần thứ 50    

50, nhìn đời đơn giản, bao dung, vô thường, bắt đầu hoài niệm, giữ gìn nâng niu những gì đang có vì biết rằng để có được những giá trị đó (vật chất và tinh thần) ta đã đánh đổi, hy sinh những năm tháng của tuổi trẻ.


50, trân trọng ơn nghĩa, lễ hiếu vì bắt đầu nếm mùi luật nhân quả bằng những cú va đập cuộc đời.


50, đau đáu nỗi niềm thương cha kính mẹ, chia sớt ngọt bùi,đắng cay, tình anh em máu chảy ruột mềm.


50, nặng lòng khắng khít nghĩa phu thê, lo toan yêu thương, lo lắng khôn nguôi về tương lai con trẻ...

50, còn gì nữa ... xin các bạn viết thêm giùm nhé..!


Nhưng dù gì, chúng ta cũng phải leo dốc tiếp và cố nắm chặt lấy. Hãy tìm kiếm niềm vui mỗi ngày, cười mỗi ngày mỗi khi ta có thể, hãy mỉm cười với cuộc đời để ta nhận lại nụ cười.


Khi ta 50, biết bao dung và chia sẻ nhiều hơn với cuộc đời là một cách hướng thiện đẹp đẽ. Và tất cả vẫn còn đang ở phía trước...


MN.



Đọc tiếp ...

Chủ Nhật, 4 tháng 4, 2010

Sống là cả một hành trình, sống sao cho đáng sống...!

Đây là bài viết của một người bạn cùng sống chung quận TĐ với MN
Post lên để các bạn cùng xem và cùng suy nghĩ,chia sẻ và cư xử với nhau cho cuộc đời thêm tốt đẹp hơn.

Bỗng nhiên, một ánh mắt nhìn đăm đăm khiến tôi giật mình thảng thốt. Một người đàn ông khoảng tuổi trung niên. Ánh mắt đặc biệt đến nỗi khiến tôi không khỏi chú ý. Tôi nghĩ rằng mình có thể nói chuyện với ông.

Tôi gọi người đó là chú.

Chú đã trải qua biết bao biến cố trong cuộc sống của mình. Cũng đã từng phải ngậm đắng, nuốt cay trước bất công và nghiệt ngã của cuộc đời.

Khuôn mặt lạnh lùng, cái nhìn sâu thăm thẳm và mỗi khi ánh mắt đó soi vào bạn, thật khó mà lảng tránh. Tôi bắt đầu thấy có cái gì khó chịu, khó ưa, nhưng mặt khác cũng thấy cái gì đó thú vị toát ra từ con người này.

Chú bật cười, một cái cười sảng khoái lạ lùng. Trên khuôn mặt một chiếc răng khểnh khiến khuôn mặt trở nên rất có duyên. Và ánh mắt trở nên long lanh, ấm áp lạ lùng. Xung quanh, tất cả dường như được thức tỉnh.

Chao ôi! Một con người tràn đầy nhựa sống và tinh thần lạc quan.

Rồi lại giọng trầm ngâm và cái nhìn đăm chiêu, chú giảng và chia sẻ với tôi biết bao nỗi lòng. Cuộc đời này có nhiều thứ trớ trêu lắm. Con người trên đời này cũng có lắm kẻ gian ác và xảo quyệt, sống chỉ biết mình mà không biết đến người khác. Sống chỉ yêu có bản thân mình. Còn có những kẻ tin, theo, lầm tưởng, cho rằng họ là những người tốt. Đó là kẻ khờ dại.

“Còn loại người nào nữa không chú?” – tôi ướm hỏi. “Có chứ, trên đời này theo chú thì có 3 loại người: người tốt, người gian ác, kẻ khờ dại…” – rồi chú trầm ngâm kể.

Chú đã từng là kẻ khờ dại. Khờ dại vì tin yêu sai người, vì không nhìn rõ được bộ mặt của những kẻ gian xảo. Nhưng cháu biết không, ông trời đã cứu chú, cho chú thấy đâu là người tốt, kẻ xấu. Tuy nhiên, theo thỏa thuận để được cái nhìn đó chú đã phải trả một cái giá cháu ạ!

Vậy là vào cái tuổi đẹp nhất của con người, tuổi của các cháu đó, tuổi tràn đầy mộng mơ và lý tưởng, tuổi tràn đầy nhiệt huyết và khát khao sống, khát khao trưởng thành, một biến cố được sắp đặt, một thử thách được đặt ra. Tạo hóa cho con người gặp nhau để lớn lên nhưng tạo hóa cũng tạo ra những cơ duyên để những người yếu đuối rơi vào sai lầm.

Tuổi trẻ nhiệt huyết và căng tràn sức sống nhưng cũng bồng bột và dễ sai lầm. Tình huống từ một sự sai lầm và vấn đề là con người phản ứng như thế nào? Cách phản ứng của họ là cách mà họ nói với cuộc đời họ là ai, họ là người như thế nào.

Từng người có cách đối diện với sai lầm khác nhau. Có người im lặng, lắc đầu, bỏ đi. Họ là kẻ hèn nhát. Có người vui mừng sung sướng vì sự sai lầm của người khác. Người khác xấu là mình cảm thấy hạnh phúc và tận hưởng hạnh phúc bằng việc reo vang cho cả thế giới biết họ là những người xấu. Họ thấy tự hào về mình quá, ít ra mình cũng tốt hơn những người đang mắc sai lầm. Nhưng xin thưa rằng: chưa chắc!

Hãy quan sát kìa, họ đi khắp nơi, nói với toàn thể mọi người. Đấy thấy chưa, chỉ có tao là tốt thôi, còn những người kia là xấu hết. Bọn bay muốn thành người hả? Vậy hãy tin tao, theo tao vì bọn kia chỉ toàn là xấu xa và nhân cách bẩn thỉu thôi.

Cháu biết không? Chú đau đớn, xót xa vì những cư xử không phải là “người” như thế.

Trong khi họ khiến chú đau đớn, xót xa. Họ tụ tập nhau vùi dập nhân cách của người khác. Họ sung sướng và mãn nguyện. Nhưng họ đâu biết họ cũng chỉ là một vai diễn trong màn kịch cuộc đời, trong đó có những người đang xem họ diễn và phán xét họ. Họ không biết được rằng với những gì họ diễn, họ cũng được xếp vào nhóm những nhân cách bẩn thỉu.

Con người sống trên đời không biết cách yêu thương, chấp nhận, tha thứ và giúp nhau cùng tiến bộ mà chỉ biết vui dập và phán xét nhau. Không muốn người khác tốt hơn mình. Mình tốt vì có những người xấu hơn mình. Đó là cách sống của loại con khác chứ không phải là con người!

Con người hãy biết rằng: trên đời không ai là hoàn thiện, ai cũng có cái xấu và những khiếm khuyết. Những khiếm khuyết đó là để con người biết gắn bó với nhau, bổ sung và giúp nhau tiến bộ chứ không phải cái xấu của mình thì biết che đậy, cái xấu của người khác thì đem ra mà chà đạp cho người ta không thể ngước lên và sống tiếp được nữa. Như vậy làm sao mà tiến bộ, mà trưởng thành được. Muôn đời chỉ là “con” chứ cũng chẳng thành “người”.

Còn những người sai lầm, hãy nhìn thật rõ, không lẩn tránh, hãy biết đối mặt với chính mình. Mình tin vào chính mình, cố gắng sống tốt và hoàn thiện bản thân. Biết đặt niềm tin đúng nơi, đúng người.



Cháu biết không, bây giờ chú đã có mọi thứ, một sự nghiệp, một mái ấm, và một con người biết sống thật. Chú cám ơn mọi biến cố trong cuộc đời. Rồi thỉnh thoảng buồn chú lại đem ra suy ngẫm để sống tốt hơn cháu ạ!

Hãy nhớ rằng khi nhìn một tờ giấy trắng đừng mải tìm những chấm đen mà quên đi nó là một tờ giấy trắng, rồi đến khi nhìn lại thấy mình con đen hơn nó. Hãy biết tha thứ chứ đừng vùi dập và xét đoán người khác, cháu nhé!

Tôi bước chân ra về mà lòng nặng suy tư. Giờ thì tôi biết mình phải làm gì.

Chú ấy không biết tôi cũng đang phải chịu đựng những thứ mà chú từng phải chịu.

Chú ơi! Cháu sẽ không oán trách gì nữa. Cháu sẽ tha thứ, tha thứ hết cho họ. Những người đã làm cháu đau, đã gây biết bao tổn thương cho cháu!

Vậy là tôi đã tìm sự giải thoát cho chính bản thân mình. Sẽ không còn những oán trách và bao đêm liền khóc ròng rã nữa.

Thấy tuyệt vời! Nhẹ nhõm và thoải mái. Tôi thấy lòng bình yên đến lạ.





Đọc tiếp ...