Thứ Năm, 17 tháng 11, 2011

Nếu ... Lạ ...!

  
   Chẳng có gì quái lạ khi sự mong muốn về một điều gì đó là thật sự khẩn thiết; nhưng cũng chẳng có gì khó hiểu  khi mất đi một thứ gì đó (thậm chí là ta từng xem như quý giá cả đời). Dễ hiểu khi chúng ta mạnh dạn nhìn nhận vào hiện tại -
 
 "Nếu có thương tôi" thì "Đừng đợi ngày mai" vì ngày mai chẳng vui gì nếu như không được tiếp lửa yêu thương từ hôm nay, nếu hôm nay không có yêu thương thì ngày mai tôi e là quá muộn rồi

     Và còn vang ngân trong lòng tôi với muôn cung bậc: lúc rộn ràng, lúc nghẹn ngào, lúc dịu dàng, lúc ngậm ngùi - pha vào chút nỗi đau, chút nức nở, để rồi tôi bật lên tiếng lòng - Tôi muốn khóc như bản năng vốn có mà tạo hóa đã ban cho . Tôi mong ước cho mọi người một niềm hạnh phúc ngọt ngào dù là nhỏ bé và bình thường thôi! 
 
     Hãy yêu thương nhau, thông cảm và tha thứ cho nhau khi tất cả còn đang kịp lúc. Dẫu rằng bạn nghĩ tha thứ nhau không phải dễ vì một khi đã giận, ghét, thù hằn hay hơn thế nữa là muốn người khác biến khỏi mắt mình. Liệu rằng, bạn còn kịp hối hận và làm những gì bạn đã từ chối không? Tha thứ đi, yêu thương nhau đi! Đó là hạnh phúc của mọi hạnh phúc! 
 



Có tốt với tôi thì tốt với tôi bây giờ
Đừng đợi ngày mai đến lúc tôi xa người
Đừng đợi ngày mai đến khi tôi phải ra đi
Ôi muộn làm sao nói lời tạ ơn

Nếu có bao dung thì hãy bao dung bây giờ
Đừng đợi ngày mai đến lúc tôi xa đời
Đừng đợi ngày mai biết đâu tôi nằm im hơi
Tôi chẳng làm sao tạ lỗi cùng người
Rộn ràng một nỗi đau
Nghẹn ngào một nỗi vui
Dịu dàng một nỗi đau
Ngậm ngùi một nỗi vui

Có nhớ thương tôi thì đến với tôi bây giờ
Đừng đợi ngày mai lúc mắt tôi khép lại
Đừng đợi ngày mai có khi tôi đành xuôi tay
Trôi dạt về đâu, chốn nào tựa nương

Nếu có yêu tôi thì hãy yêu tôi bây giờ
Đừng đợi ngày mai đến lúc tôi qua đời
Đừng đợi ngày mai đến khi tôi thành mây khói
Cát bụi làm sao mà biết lụy người
Rộn ràng một nỗi đau
Nghẹn ngào một nỗi vui
Dịu dàng một nỗi đau
Ngậm ngùi một nỗi vui


.


Đọc tiếp ...