Chủ Nhật, 10 tháng 10, 2010

Nhỏ bạn quê trớt .!

Cách đây gần 8 năm, con nhỏ bạn tui  lên Sài Gòn đưa con lên học, bạn bè bao nhiêu năm mới gặp lại, tui dzui mừng, bản tính nhiệt tình hiếu khách tui  nói  dzới nó:

Nè ! 2 mẹ con  đem đồ lên lầu , rửa ráy đi  tui dẫn đi vòng vòng Sài Gòn chơi , rồi đi ăn, 2 mẹ con nghe hớn hở, làm theo râm rấp  thấy thương gì đâu, tui nhìn theo 2 mẹ con, tui nghỉ thầm cũng phận phụ nữ như nhau nhìn thấy nó mà thương, dưới quê thiếu thốn, mà lo cho con ăn học cũng đủ mệt lắm rồi, có dư đâu mà sắm sửa cho bản thân

Ngay buổi chiều đó, tui và 2 mẹ con nó  đón xe ra chợ Bến Thành ,đi dọc theo con đường Lê Lợi, bên lề bày bán đủ thứ, cửa hàng trưng bày bắt mắt , đến cửa hàng thời trang đồ lót con bạn níu tay tui lại .

Mèn đất ơi !  thấy mắc cở muốn chết, quần xì líp, áo dzú mà người ta khoe tùm lum dzậy , tui mắc cười , vừa cười vừa thương nó cái tính quê mùa, thật thà chân chất của nó, tui mới nói và cắt nghĩa cho nó biết , từ từ rồi nó hiểu ra ,

Sài Gòn bắt đầu lên đèn đủ màu sắc , sáng rực  rỡ đủ kiểu hình. Hai mẹ con nắm tay lẻo đẻo đi song song dzới tui, thằng con vừa đi vừa ngước nhìn những bảng đèn hiệu chạy chữ  nét mặt ngây thơ, đôi mắt sáng , nó khìu  tay  mẹ nó nói:

Ở dưới  mình mà được 1 , 2 cái đèn giống ở đây thì đã hả mẹ , hai mẹ con nó tấm ta, tấm tắt có vẻ rất dzui và thích được đi dạo Sài Gòn .

Đói bụng chưa ? , thôi đi ăn nhe, nhỏ bạn buộc miệng nói , ăn gì rẻ rẻ thôi nha mại. cái giọng nam bộ quê thiệt quê của nó làm tui mắc cười và thích gì đâu , dzậy tao dẫn mẹ con đi ăn bột chiên bình dân hé ,con  bạn tui mắt tròn mắt dẹt ,  nói : “Bột mà chiên hả?  dưới quê tao người ta chỉ dùng bột làm bánh, có ai đem bột đi chiên đâu trời”. tui phì cười, nửa đùa nửa thật: “Sài Gòn mà, phải có cái lạ chứ, ăn rồi biết”. hihihi

Thế là, suốt đoạn đường “vi hành” đến quán Bột chiên, trong đầu nó không ngừng tưởng tượng cảnh người ta đem bột đi chiên sẽ như thế nào? Sẽ ăn ra làm sao?…

Dọc theo bên bờ kênh Nhiêu Lộc vào một tối trời trong. Kể ra cũng khá… “rồ man tíc”. Vỉa hè vắng vẻ, gió thổi hiu hiu, tiếng phừng của lửa, tiếng xèo của thức ăn – dầu mỡ, tiếng lách cách của xẻng… pha trộn nên bản hợp âm vừa đủ, không quá ồn ào, đủ để thực khách thấy dzui tai mà ăn ngon miệng hơn, hào hứng hơn.

Thằng con liếm môi có vẻ đang đói lắm khi hai dĩa bột chiên đã bày ra trước mắt. Những viên bột chiên giòn được xếp lại gần nhau, kết dính – quây quần trong miếng chả trứng được điểm một màu hành xanh tươi tắn. Phía trên một bên là màu đỏ của tương ớt, một bên là màu trắng hồng của đu đủ thái sợi  kế đến là chén xì dầu nâu nâu đã được pha dấm, đường vừa miệng với chút ớt cay cay… Cuối cùng,thì nhỏ bạn nhận ra một điều: “Bột chiên mà cũng thấy ngon , thơm ,nhìn muốn ăn quá mại " .

 Món Bột chiên. Những miếng bột được nén lại vuông vắn, nhỏ nhắn, ươm vàng, đã đánh đổ mớ bột mịn màng phải dùng muỗng để xúc mới ăn được , nhìn 2 mẹ con ăn ngon lành , tui cũng thấy dzui ..

Bột chiên được khởi nguồn rất bình dân, và có mặt từ chiếc xe nhỏ ven đường đến các quán ăn, nhà hàng sang trọng. Tùy từng nơi mà bột được chế biến khác nhau một chút từ nguyên liệu cơ bản là bột gạo và bột sắn – loại bột có tính mát và độ kết dính cao. Món ăn này tuy đơn giản nhưng khi nhắc đến ẩm thực Sài Gòn, mấy dễ ai quên.

Từ dạo đó nhỏ bạn tui biết thêm món bột chiên . Năm ngoái nó lên chơi và chính tay nó làm món bột chiên cho tui ăn, 2 đứa vừa ăn vừa nhắc lại chiện 8 năm trước mà cười nghiêng cười ngã cái chiện quần xì líp , áo dzú .!!!

Đọc tiếp ...

Thứ Hai, 4 tháng 10, 2010

Động vât của pố .!

Chó mèo khỉ

Cô giáo yêu cầu học sinh lớp một làm văn tả động vật. Đề bài tuần thứ nhất là tả một con mèo.

Một học sinh viết gọn lỏn: "Nhà em có một con mèo". Khi trả bài, cô giáo hỏi:

- Sao em không tả rõ , chi tiết hơn vậy?
Học sinh đáp:

- Dạ, nhà em có nhưng em chưa được thấy ạ. Vì  em nghe mẹ nói pố em có mèo, pố em ra sức giấu còn mẹ em ra sức tìm. Khi nào mẹ em tìm thấy, em sẽ tả kỹ và chi tiết hơn ạ ! ...

Tuần thứ hai, đề bài yêu cầu tả con chó. Học sinh nọ lại viết cộc lốc: "Nhà em có một con chó".
Cô giáo bảo:
- Em nên tả kỹ hơn!


Học sinh:
- Dạ, con chó còn ở ngoài đường, vì một hôm mẹ em nói với pố em: "Hôm qua đi với con chó nào cả ngày?". Khi nào nó về nhà em, em sẽ tả kỹ hơn ạ.


Tuần thứ ba, cô ra đề tả con khỉ.
Vẫn là em học sinh bữa trước,em có vẻ hứng thú với đề tài này nên lần này em viết  dài hơn: "Nhà em có nuôi một con .khỉ......Nhớ có một hôm, thấy một cô rất trẻ đến ngõ nhà em,pố em chạy ra và nói với cô ấy: 'Con..khỉ.....mụ đang ngồi trong nhà đấy!'" Ấy chết ! Em mới biết pố có tới 2 khỉ già và  khỉ trẻ ạ .! không biết tả khỉ nào đây ta ... chết chửa ..éc éc
Đọc tiếp ...