Chủ Nhật, 30 tháng 5, 2010

Học làm Người ...!!!

Đại sư Tinh Vân có một người đệ tử, sau khi tốt nghiệp đại học, liền học thạc sĩ, rồi lại học tiến sĩ.  

Sau nhiều năm, cuối cùng cũng đã hoàn thành luận án tiến sĩ, nên vô cùng vui mừng.  

 
 
 
 

Một hôm người đồ đệ này trở về, thưa với ngài Tinh Vân: "Bạch Sư Phụ, nay con đã có học vị tiến sĩ rồi, sau này con phải học những gì nữa?" 

Ngài Tinh Vân bảo: "Học làm người". Học làm người là việc học suốt đời, chẳng thể nào tốt nghiệp được.  

 
 
 
 

Ngài Tinh Vân cho rằng, bất luận là sĩ nông công thương, người ở tầng lớp nào, có học tập là có tiến bộ.  

Nay cùng chia sẻ với mọi người về những điều cần phải học.  

 
 
 
 

Thứ nhất, "học nhận lỗi".  

Con người thường không chịu nhận lỗi lầm về mình, tất cả mọi lỗi lầm đều đổ cho người khác,ngụy biện , cho rằng bản thân mình đều tốt , đều đúng. 

Thật ra không biết nhận lỗi chính là một lỗi lầm lớn. 

 
 
 
 

Đối tượng mà mình nhận lỗi có thể là cha mẹ, bạn bè, mọi người trong xã hội; thậm chí, nhận lỗi với con cái hay là người không tốt đối với mình. 

Học nhận lỗi là một điều rất tốt, là sự tu tập lớn.  
 

Nhận lỗi như vậy bản thân chẳng mất mát gì; ngược lại, còn thể hiện được sự độ lượng của bản thân.

 
 
 
 

Thứ hai "học nhu hòa".  

Răng người ta rất cứng, lưỡi người ta lại mềm. Đi hết cuộc đời, răng người ta lại rụng hết, nhưng lưỡi thì vẫn còn nguyên.  

Cho nên cần phải học mềm mỏng, nhu hòa, thì đời con người ta mới có thể tồn tại dài lâu được; chứ cứng làm chi cho chịu thiệt thòi.  

 
 
 
 

Tâm nhu hòa là một tiến bộ lớn trong việc tu tập.  

Nếu chúng ta có thể điều hòa hơi thở, điều hòa thân tâm, dần dần điều phục tâm, như ngựa hoang, như vượn chuyền cành, khiến cho nó nhu hòa mềm mại, thì cuộc sống mới vui tươi hơn, mới lâu dài được.  
 

Người ta thường hình dung: những người sống chỉ biết cho mình là hay, là giỏi hơn người, cố chấp thì tấm lòng của họ, tính cách của họ, giống như con Hổ thu mình lại khi trời rét lạnh và rất lạnh, rất cứng, y như một miếng sắt vậy.  

 
 
 
 

Thứ ba "học nhẫn nhục".  

Thế gian này nếu nhẫn được một chút, thì sóng yên biển lặng, lùi một bước, thì biển rộng trời cao.

 
 
 
 

Nhẫn, vạn sự được tiêu trừ.  

Nhẫn, chính là biết xử sự, biết hóa giải, dùng trí tuệ và năng lực làm cho chuyện lớn hóa thành nhỏ, chuyện nhỏ hóa thành không.Dù ai có bêu xấu biết nhẫn nhục coi như là" KHÔNG," thì tâm sẽ thanh tịnh.

 

Các vị muốn sống, muốn sinh tồn, muốn sinh mạng, thì cần phải biết nhẫn; có thể hiểu rõ những đúng sai, thiện ác, tốt xấu của thế gian; thậm chí, chấp nhận nó.  

 
 
 
 

Thứ tư "học thấu hiểu".  

Thiếu thấu hiểu lẫn nhau sẽ nảy sinh những thị phi, tranh chấp, hiểu lầm.  

Mọi người nên thấu hiểu thông cảm lẫn nhau, biết tôn trọng nhau, không nói xấu. đem chuyện của Người bêu rêu, đó là hành vi thiếu đạo đức , vô học , hãy bỏ thói xấu , học điều tốt để giúp đỡ lẫn nhau. Không thông cảm lẫn nhau làm sao có thể hòa bình được?  

 
 
 
 

Thứ năm, "học buông bỏ".  

Cuộc đời như một chiếc va li, lúc cần dùng thì xách lên, không cần dùng nữa thì đặt nó xuống. Lúc cần đặt xuống lại không đặt xuống, cũng như kéo một túi hành lý nặng nề; không tự tại chút nào cả.Đừng bắt Người  phải làm theo ý mình,bó buộc, đến lúc nào đó thì phải chán ngán và buông bỏ mọi thứ nặng nề.

Năm tháng cuộc đời có hạn, nhận lỗi, tôn trọng, bao dung, mới làm cho người ta chấp nhận mình; biết buông bỏ thì mới có thể tự tại được.

 
 
 
 

Thứ sáu "học cảm thương".  

Nhìn thấy ưu điểm của người khác chúng ta nên hoan hỷ, nhìn thấy điều không may của người khác nên cảm thương.

Trong cuộc đời mấy mươi năm của tôi, có rất nhiều câu chuyện, nhiều lời nói, làm tôi cảm thương; cho nên,đừng bao giờ làm điều gì người khác bị tổn thương, 

Cảm thương là tâm thương yêu, tâm bồ tát, tâm bồ đề.

 
 
 
 

Thứ bảy "học sinh tồn".  

Để sinh tồn chúng ta phải duy trì, bảo vệ, thân thể khỏe mạnh.  

Thân thể khỏe mạnh không những có lợi cho bản thân, mà còn làm cho gia đình bạn bè yên tâm.

Cho nên, đó cũng là hành vi hiếu với người thân.


Chúc các bạn, anh chị, cùng nhau làm điều tốt đẹp cho cuộc sống..!

Cha Mẹ sinh ta ra nuôi nấng, khôn lớn, ăn học, học những điều hay, lẻ phải, văn hoa, vậy thì tại sao bạn không lấy ra để ứng dụng cho tốt đẹp hơn. Nếu làm bậc Cha Mẹ thấy con mình ăn nói thiếu đạo đức, thiếu giáo dục, vô học thì như thế nào ???


Đọc tiếp ...

Chủ Nhật, 16 tháng 5, 2010

Trái tim hoàn hảo ...!

Có một chàng thanh niên đứng giữa con đường vắng và tuyên bố mình có trái tim đẹp nhất vì chẳng hề có một tì vết hay rạn nứt nào. Đám đông đều đồng ý đó là trái tim đẹp nhất mà họ từng thấy. Bỗng một cụ già xuất hiện và nói: "Trái tim của anh không đẹp bằng trái tim tôi!". Chàng trai cùng đám đông ngắm nhìn trái tim của cụ. Nó đang đập mạnh mẽ nhưng đầy những vết sẹo. Có những phần của tim đã bị lấy ra và những mảnh tim khác được đắp vào nhưng không vừa khít nên tạo một bề ngoài sần sùi, lởm chởm; có cả những đường rãnh khuyết vào mà không hề có mảnh tim nào trám thay thế. Chàng trai cười nói:


- Chắc là cụ nói đùa! Trái tim của tôi hoàn hảo, còn của cụ chỉ là những mảnh chắp vá đầy sẹo và vết cắt.


- Mỗi vết cắt trong trái tim tôi tượng trưng cho một người mà tôi yêu, không chỉ là những cô gái mà còn là cha mẹ, anh chị, bạn bè... Tôi xé một mẩu tim mình trao cho họ, thường thì họ cũng sẽ trao lại một mẩu tim của họ để tôi đắp vào nơi vừa mới xé ra. Thế nhưng những mẩu tim chẳng hoàn toàn giống nhau, mẩu tim của cha mẹ trao cho tôi lớn hơn mẩu tôi trao lại họ, ngược lại với mẩu tim của tôi và con cái tôi. Không bằng nhau nên chúng tạo ra những nếp sần sùi mà tôi luôn yêu mến vì chúng nhắc nhở đến tình yêu mà tôi đã chia sẻ. Thỉnh thoảng tôi trao mẩu tim của mình nhưng không hề được nhận lại gì, chúng tạo nên những vết khuyết. Tình yêu đôi lúc chẳng cần sự đền đáp qua lại. Dù những vết khuyết đó thật đau đớn nhưng tôi vẫn luôn hy vọng một ngày nào đó họ sẽ trao lại cho tôi mẩu tim của họ, lấp đầy khoảng trống mà tôi luôn chờ đợi.


Chàng trai đứng yên với giọt nước mắt lăn trên má. Anh bước tới, xé một mẩu từ trái tim hoàn hảo của mình và trao cho bà cụ . Bà cụ  cũng xé một mẩu từ trái tim đầy vết tích của cụ trao cho chàng trai. Chúng vừa nhưng không hoàn toàn khớp nhau, tạo nên một đường lởm chởm trên trái tim chàng trai. Trái tim của anh không còn hoàn hảo nhưng lại đẹp hơn bao giờ hết vì tình yêu từ trái tim của bà cụ  đã chảy trong tim anh...


Đọc tiếp ...

Thứ Sáu, 7 tháng 5, 2010

Que kem 1000 đồng



Vào mỗi lần ra chơi, nó vẫn ngồi đó, dưới gốc cây gần cái cổng lớn của trường, nơi có thể quan sát hết những gì xảy ra bên ngoài đường phố. Đó cũng là nơi nó có thể thấy tụi bạn nhà giàu mua nhũng cây kem lạnh đến tê người, dưới cái nắng oi ả ở cái thành phố Sài Gòn nóng nực này ..


Nhưng chỉ nhìn thôi. Nhà nó nghèo, ba nó không biết đang ở đâu, làm gì chỉ biết mẹ nó giờ đang làm mướn cho người ta. Lo học phí cho nó học tới lớp ba ở cái đất Sài thành này cũng là một điều khó khăn lắm rồi, chứ nói chi đến tiền ăn quà vặt của nó. “Ực” nó cố nén nước bọt trong miệng lại, hai mắt nhắm nghiền lại, cái đầu nó cúi xuống lắc qua lắc lại thật mạnh nhiều lần cho thoát khỏi cái cảm giác thèm thuồng. Nhưng mỗi lần làm như vậy xong thì đôi mắt nó lại nhìn tụi bạn ăn kem nhiều hơn nữa.


Chẳng ai biết cảm giác của nó lúc này cả, nó cũng chẳng bao giờ kể cho mẹ nó nghe. Chỉ có một người duy nhất biết, ông vẫn nhìn theo nó mỗi lúc ra chơi. Chắc tại mỗi lần ra chơi nó cứ ngồi dưới gốc cây một mình nên ông mới để ý.
“Cháu ơi!”- Ông thò tay qua cái cổng sắt thưa thớt của trường, đôi tay gầy gò đầy nếp nhăn vẫy thằng nhỏ lại.


Nó giật mình nghĩ thầm “chuyện gì vậy ta, mình có quen biết ông ta đâu, chắc là bảo mua vé số đây, cũng trông giống lắm chứ ,mà mình có tiền đâu mà mua, ông này kêu lầm người rồi”. Nhưng vì tò mò, nó vẫn lại.


“Ông cho nè, lấy mà mua kem ăn với bạn” đôi mắt ông hiền hậu nhìn nó, dúi vào tay nó tờ  1000 đồng đã cũ mèm.


Nó ngạc nhiên nhìn ông lão, suy nghĩ mơ hồ trong đầu cái gì đó rồi đột nhiên giật tay lại: “Dạ không!”


Ông lão lại dúi mạnh vào tay nó lần nữa và nói : “Do lúc nào ra chơi cũng thấy cháu ngồi đây nhìn tụi bạn ăn kem, chắc cháu cũng muốn ăn lắm, nên cháu cứ cầm lấy mua mà ăn”.


Trong lúc đó, nó nhớ lời mẹ dặn nhiều lần ở nhà là người lạ cho gì cũng đừng nhận.

- Con cảm ơn ông, nhưng con không lấy đâu, mẹ con bảo không được nhận tiền của người lạ, mẹ mà biết được, mẹ la con chết!

- Ông cho con đó, cầm mà mua kem ăn. Ông không có ý gì đâu, con đừng sợ.


Nó rất muốn ăn kem nhưng lại không dám nhận. Nó im lặng đứng nhìn ông. Dường như ông hiểu được những gì nó nghĩ, và cũng có thể ông là một người rất tâm lý. Ông rút cánh tay gầy gò của mình lại. Nó bắt đầu cảm thấy tiêng tiếc. Nhưng nó ngạc nhiên hơn khi thấy ông lão đưa tiền cho anh bán kem.


“Giờ thì cháu ăn chứ” - Ông mỉm cười rất dịu dàng, nụ cười làm hiện rõ những nếp nhăn trên khuôn mặt heo hắt của ông.


Lúc đó nó quên mất lời mẹ dặn, nhưng cũng chắc vì còn nhỏ quá, cái sự ngây thơ của nó được thể hiện bằng hành động rụt rè cầm cây kem rồi ăn thật chậm rãi. Nó ăn chậm thật chậm, thật chậm như thể muốn tận hưởng hết tất cả mọi thứ ngon lành, mát mẻ của que kem và tận hưởng luôn cả cái cảm giác được ăn, được quan tâm khi phải chờ đợi quá lâu rồi. Cho đến khi trống trường báo hiệu hết giờ ra chơi, nó lật đật chào tạm biệt ông rồi cầm chặt cây kem chạy thẳng vào lớp. Đôi mắt ông lão long lanh nhìn nó chạy một cách hồn nhiên như thể ông vừa nhận một thứ gì quý giá từ nó.


Rồi cứ như vậy, lâu lâu ông vẫn ghé qua chơi cùng nó cũng tại gốc cây đó vào mỗi giờ ra chơi. Ông với nó bắt đầu thân với nhau , có chuyện gì nó cũng kể ông nghe, trước giờ ông là người bạn thân đầu tiên của nó . Và dĩ nhiên, lâu lâu, ông cũng thường cho nó tờ bạc 1000 để mua kem.


Nhưng đặc biệt lạ lùng là : tờ bạc nào ông cho nó đều đã cũ mèm.

Chiều hôm đó, lúc tan trường không biết có chuyện gì vui ,mà nó nhảy chân sáo trên đường về nhà. Nó đang nhảy thì bỗng nhìn thấy một đám đông bên lề đường, tò mò nên chạy lại xem. Vì nhỏ nhắn nên nó chen được vào giữa. Nó cũng thấy ông. Nhưng lần này, ông lão không cười với nó nữa, ông nằm trên đường như đang ngủ. Và mọi người xung quanh bàn tán về ông rất nhiều.


Ông lão bị xe máy tông phải trong khi qua đường, và một điều đặc biệt mà giờ nó mới biết : Ông là một người ăn xin. Giờ nó cũng đã hiểu vì sao những tờ bạc ông thường cho nó lại cũ kĩ đến như vậy. Nhưng sao hôm nay nó không khóc. Đôi mắt một mí nhỏ bé chỉ ươn ướt nhưng cay xè.

 Đôi mắt một mí của anh thanh niên ăn mặc lịch sự nhìn trìu mến vào nấm mộ đã cũ của một người vô danh,vào một buổi chiều Sài Gòn mát mẻ. Thắp nén nhang, anh cúi xuống và đặt lên tấm mộ bia tờ 1000 đồng còn mới, rồi bước ra về,lặng lẻ bước đi qua hàng dương buồn tẻ, bất chợt một luồng gió nhẹ thổi sau gáy, người thanh niên quay lại mỉm cười, thầm nói : " Chắc ông biết cháu đến thăm ông "....

chỉ 1000 đồng cũ thấm sâu vào lòng người ..
 


Đọc tiếp ...